Chương - 1470: Thất kiếm tấn cấp

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nàng vốn cũng không phải là nữ tử có lòng dạ rộng lớn, tiêu thư khuê các gì. Mà là lòng dạ hẹp hỏi, có thù tất báo. Mặc dù là sau khi bước vào Chí cảnh, tính tình này cũng không cải biến bao nhiêu.

Giờ khắc này đã có cơ hội, tự nhiên muốn hung hăng phát tiết một phen. Huống chi những người trước mắt này, chừng hơn một nửa đều là đại thù của Thương Sinh Đạo!

– Còn có một vị, không phải nói hôm nay muốn đánh tan nguyên hồn của sư huynh ta, đem hắn phong ấn kia mà? Sao lại không nói nữa hả?

Sắc mặt của Thái Thủy ma quân phát tím, lại không nói nên lời trào phúng lại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng:

– Miệng lưỡi bén nhọn!

Lúc này đã qua ước chừng 60 tức thời gian, trên thập bát tầng tử kim tháp lại không có biến cố gì khác.

Tâm thần của mấy người Tinh Tà và Côn Minh lập tức buông lỏng, nếu là hôm nay ‘Đàm Thu’ kia chỉ có thể làm đến như vậy, vậy thì hôm nay nhiều lắm chỉ bị một chút thương tích, vẫn có thể toàn thân trở ra.

Tu vi của Nguyên Giang cư sĩ gần như chỉ ở dưới Thái Thủy, lúc này ánh mắt càng là sáng ngời, trong miệng mỉa mai lắc đầu:

– Thương Sinh Đạo các ngươi không khỏi là kỳ vọng vào hắn rất cao đi. Thanh kiếm này hắn còn chưa cầm lên được. Có thể hơn mười năm đến trăm năm sau, đệ tử này của các ngươi cũng có thể có khả năng nắm giữ thanh Luyện Hồn này.

Chu Tử cũng là nhìn chằm chằm, tay vân vê chòm râu dưới cằm, lâm vào trầm ngâm:

– Giống như phải cần vương đạo chi khí tẩy luyện kiếm thân!

Thần sắc của Long Huyền cũng lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, là cười mà không nói.

Cũng đã nhìn ra, thanh kiếm kia không chỉ là cần vương đạo chi khí, mà số lượng càng phải cực lớn.

Ở trong Vân Giới, lúc này có thể đạt tới yêu cầu ngoại trừ vị Đại Thương đế quân ra, đoán chừng cũng chỉ có hai vị đang ở nước ngoài tự mình khai phá ra mấy chục cái thế giới mà thôi!

Lại không biết vì sao, trong lồng ngực lúc này lại chợt nhảy lên chậm một nhịp. Khiến cho lông mày của Thanh Huyền nhăn lại thật sâu một lần nữa, tổng cảm giác được mình tựa hồ đã bỏ sót cái gì.

Lại nhìn trước mắt, Tú Quan kia đứng đó chắp tay, sát cơ y nguyên ngưng tụ không tan. Khí cơ lại đáng sợ hơn, rõ ràng tụ lực đã lâu, chỉ chờ thời điểm bộc phát.

Mà Nguyên Tĩnh tán nhân kia lúc này cũng trầm mặc lại. Từng cái ngân châm từ trong tay áo của nàng bay ra, phi tán khắp nơi.

Cả người tựa hồ như một cái dây cung được kéo căng, tương tự là đang súc lực chuẩn bị phát ra.

Mà hai vị khác là Long Ảnh và Lâm Huyền Sương, tình hình lúc này cũng là không sai biệt lắm.

Tựa hồ đang chờ cơ hội để toàn lực xuất thủ.

Thanh Huyền ngoài tim đập nhanh ra, càng cảm thấy mờ mịt, cũng không biết tin tưởng của mấy vị này là lấy từ đâu đến.

Cũng liền ở bên trong khung cảnh, tất cả ánh mắt, tất cả thần niệm đều tụ tập lại, tụ hợp vào một người. Lúc này Tông Thủ lại đang nhìn kiếm ở trong tay, lâm vào do dự.

Chu Tử có thể cảm giác được thanh Luyện Hồn kiếm này cần vương đạo chi khí tẩy luyện mới có thể phá tan phong ấn cuối cùng. Hắn thân là một nửa chủ nhân của thanh kiếm này, tự nhiên cũng có thể cảm ứng được điều đó.

Nếu phải làm như vậy, thì thân phận Đàm Thu này liệt triệt để bị bạo lộ.

Mà Tông Thủ hắn cũng từ đây liền có quan hệ không gỡ xuống được với Thương Sinh Đạo.

Vô Danh kiếm linh đã trở về trong thân Luyện Hồn kiếm, giờ phút này lại đang không ngừng thúc giục.

Tông Thủ cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, rồi sau đó khe khẽ thở dài trong lòng.

Chuyện đã tới nước này, kỳ thật thân phận này hiện giờ cũng không cần thiết phải giấu diếm cũng không nguyện thấy mấy vị trưởng bối phải thất vọng.

Càng trọng yếu hơn, là có hội chém chết mấy vị Chí cảnh đại địch, Tông Thủ hắn tuyệt không muốn buông tay.

Bỏ lỡ ngày hôm nay, hắn và Thương Sinh Đạo lại càng không biết phải bỏ ra một cái giá lớn nào mới có thể đem những người kia trảm lạc, phong ấn.

Chí cảnh bất tử, có một vị là địch, liền khiến cho người khác ăn ngủ không yên, huống chi là chín vị?

Không do dự nữa, giờ khắc này thân niệm của Tông Thủ trực tiếp vượt qua ức vạn dặm hư không, liên lạc với A Tị hoàng tọa, cũng điên cuồng tản ra, hướng về phương hướng Thiên Phương thế giới mà lan tràn đi, vương đạo chi khí được thu lấy phải dùng ngàn vạn mà tính, hướng về phía này hội tụ.

Mà đệ nhị nguyên thần càng là đem Vương khí bàng bạc kia cường hành quán nhập vào bên trong kiếm thân.

Trong thoáng chốc kim tháp sừng sững kia lại chấn động, tay Tông Thủ cầm kiếm cũng hơi hơi rung lên.

– Hôm nay Tông Thủ lấy vị trí Đại Càn quốc quân, tất dùng kiếm này, bảo hộ con dân Vân Giới không bị nỗi khổ ngoại tộc nô dịch, không còn nạn binh tai ở thời điểm thượng cổ Vân Hoang!

Thệ ngôn kia vừa hết, phía chân trời tức thì có từng đạo kim tử quang hồng hoành quán mà tới. Bốn phương tám hướng hội tụ ở một thân Tông Thủ, quét vào trong Luyện Hồn kiếm kia.

Tháp thân của kim tháp kia cũng lần nữa bắt đầu từ trong lòng đất bay lên.

Tay cầm Luyện Hồn kiếm, đầu tiên Tông Thủ cũng cảm giác được biến hóa. Khống chế của hắn đói với toàn bộ Thương Sinh kiếm trận tựa hồ đã càng thêm linh hoạt.

Thiên địa chi uy được dẫn tới kia cũng không tăng thêm bao nhiêu, lại càng có thể khống chế tốt hơn. Nếu lúc trước chỉ có thể nỗ lực khống chế được năm thành, vậy thì giờ khắc này cũng đã tăng vọt lên bảy thành, còn đang không ngừng tăng trưởng.

Không có tâm tư đi chú ý chuyện khác, Tông Thủ cũng không chần chờ đã phân ra hơn phân nửa tâm lực, lần nữa thử thông qua Luyện Hồn, cải thiện kết cấu cảu Thương Sinh kiếm trận. Chải vuốt điều hòa khí cơ của bảy vị kiếm chủ, còn có linh năng dồi dào kia.

Rồi sau đó cũng chỉ cảm giác kiếm thân lại kêu lên, hào quang vạn trượng, cùng với sáu thanh kiếm đồng dạng chấn động hô ứng.

– Đây là? Chẳng lẽ đã tiến giai rồi?

Tông Thủ kinh ngạc một hồi, sau một tức, lúc này mới xác thực chứng nhận, lúc này Luyện Hồn kiếm trong tay hắn đang hướng tới đẳng cấp Thần bảo mà đi lên.

Cũng không chỉ là một thanh ở trong tay hắn, mà sáu thanh Thương Sinh kiếm khí còn lại cũng đồng dạng là như thế!

Chỉ là thanh Luyện Hồn kiếm này rõ ràng muốn hơn xa sáu thanh kiếm kia rất nhiều. Cơ hồ không có trở ngại liền dễ dàng vượt qua ngưỡng cửa này.

Mà biến hóa trực tiếp nhất, thì là thiên địa ý niệm kia ngưng tụ ở không trung đang điên cuồng khuếch trương.

Tông Thủ thở sâu ra một hơi, lần đầu xác thực chứng nhận, thanh Luyện Hồn kiếm này ở trong tay hắn thật có khả năng tiến giai thần khí, mà không phải giống như hôm nay là ỷ lại vào lực lượng của linh trận.

Trong lòng cũng chắc chắn, biết được một trận chiến ngày hôm nay, Thương Sinh Đạo và hắn dĩ nhiên là nắm chắc thắng lợi trong tay!

Trong nội tâm dần dần khôi phục yên tĩnh, ánh mắt của Tông Thủ bắt đầu nhìn vân không xa xa.

Kiếm trận thành, trước phải tru Đạo môn tam thánh!

Mà giờ khắc này ở dưới khung cảnh, nhưng lại một lần nữa xôn xao.

– Tông Thủ, hắn là Đại Càn quốc quân Tông Thủ?

– Không phải là Kiếm hoàng Đàm Thu sao?