Chương - 1464: Thiên hữu Thương Sinh! (Trời giúp Thương Sinh) (1)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắn lúc này đã không tiếp tục có thời gian trì nghi do dự, Vô Danh kiếm theo tay vung lên, cắt một cái nơi cổ tay, tùy ý cho máu tươi chảy xuống, nhuộm hồng toàn bộ Luyện Hồn kiếm thân. Tông Thủ ẩn ẩn cảm nhận được, thanh kiếm trong tay này tựa hồ đột nhiên sống lại, đã có chút rung động lắc lư.

Lập tức trong nội tâm xác định, lại thở dài nhẹ nhõm, khiến cho tâm thần nội liễm.

Khóe môi càng là nở một nụ cười khổ, nếu hắn đoán không lầm, hắn muốn trở thanh chủ nhân của thanh kiếm này, bất đắc dĩ phải trả giá đại giới, chỉ có như vậy!

Khung cảnh thiên địa tại lúc này lay động không ngừng. Theo khí cơ của Thanh Huyền kiếm kia trôi qua dần biến mất.

Xu thế của toàn bộ kiếm trận cũng bỗng nhiên cứng lại.

Khi Luyện Hồn ngụy kiếm chém xuống lần nữa, thiên địa chi uy mang theo đã chưa đủ một phần mười. Thái Thủy ma quân thấy thế là khẽ lắc đầu:

– Nói là vô thần vô xương, hôm nay nhưng lại thịt cũng đã mất.

Chỉ dùng bạch cốt đại chùy trong tay tùy ý đập một cái, liền đem kiếm quang kia đánh tan. Rồi sau đó càng đem đại chùy chợt ném về phía vân không.

Khiến cho cương kình đầy trời đều co rút lại rồi bạo phát, bảy thanh kiếm khí ông minh phân tán. Kể cả Lâm Huyền Huyên ở bên trong, chủ nhân của sáu vị kiếm khí, da thịt toàn thân trực tiếp bị tách ra, máu tươi tràn xuống, sắc mặt hôi bại.

Bảy thanh kiếm khí đều là bay ra xa, phiêu linh tứ phương. Sáu kiếm thì còn hoàn hảo, nhưng chiếc Luyện Hồn ngụy kiếm kia cũng dã sinh ra vết rách li ti, vô số bột vụn rơi xuống.

Mà Lâm Huyền Huyên và thân ảnh của sáu người Minh Ngọc đều là như diều đứt dây, từ trên thiên không rơi xuống. Ở trong khung cảnh, hơn 10 vạn tu sĩ Thương Sinh Đạo, trên mặt đều là mất hết huyết sắc.

Hưng phấn lúc trước, kỳ vọng lúc trước đều biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại tuyệt vọng bi thương.

Đều lại quá rõ ràng, lúc này kiếm trận sụp đổ là có ý vị gì.

Truyền thừa vạn năm, vài chục vạn đệ tử của Thương Sinh Đạo, chẳng lẽ hôm nay cứ như vậy mà diệt vong?

Thiên địa ý niệm được Thương Sinh thất kiếm dẫn tụ đến, đều là tiêu tán hết sạch. Chín tên Chí cảnh thánh tôn đứng trên tam thập nhị trọng thiên, áp lực rõ ràng là nhẹ đi, trên mặt liên tục lộ ra vẻ trào phúng.

Trong đó Thanh Huyền càng là từ đầu đến cuối cũng không thèm xem Thương Sinh thất kiếm ở trên không trung một cái.

Mà mắt nhìn thanh quang kia hội tụ lúc Ngụy Húc độ kiếp. Sau một lát, hai mắt Thanh Huyền có chút nheo lại:

– Ngụy Húc này ẩn giấu thật sâu. Hạch tâm đại đạo của hắn quả nhiên cũng không phải là Đại Nhật chân pháp, mà là có huyền hư khác.

– Nên là Kính Ánh chân pháp!

Người nói tiếp đúng là Thái Hoàng chân quân, khi Thái Thủy ma quân đi lên tam thập nhất trọng thiên Long Biến Phạm Độ Thiên, Thương Sinh thất kiếm kia cũng bị băng toái.

Tựa hồ cái Vạn Tiên Huyễn Không Tam Thập Tam Thiên trận này sẽ lại không hạn chế hắn nữa.

Giờ phút này là dễ dàng liền bước đến tam thập nhất tầng song song với Ngọc Thanh Cảnh Vi Thiên, cùng Thanh Huyền sóng vai.

– Môn đại đạo này không liên quan quá nhiều đến hạch tâm bổn nguyên của vực giới, không thể tự mình vấn đạo hợp thực. Nhưng ta nhìn qua, thực sự là đáng sợ! Có thể mô phỏng kính ấn hàng tỉ môn đại đạo chân pháp, cũng có thẻ kính phản vạn ức linh thuật, mà nếu có Khai thiên chí bảo, cũng có khả năng có vài phần hợp thực. Nếu như là lại để cho hắn đi đến Chí cảnh, có nhân vật như Tú Quan, mặc cho tham chiếu kính ánh, khi đó liền lại là nửa cái Tú Quan. Kẻ này tâm cơ rất sâu, cũng không biết là cái Đại Nhật chân pháp kia rốt cục là từ chỗ nào ấn chiếu đến.

Thánh cảnh dùng ‘Đại Nhật’ làm đạo cơ cũng có mấy người. Ở trong Phật môn thì có Đại Nhật như lai. Thậm chí trong Đạo môn cũng có một vị Đại Nhật tôn giả.

Giữa mấy người này tranh đấu có chút kịch liệt. Mà có thể khiến cho Ngụy Húc nguyên vẹn kính chiếu pháp môn của bản thân, giao tình tất nhiên là sâu đậm.

Bất quá truy cứu việc này không có chút ý nghĩa nào.

– Xác nhiên là thiên tư tung hoành, gần như chỉ ở dưới Hi Tử cùng Tú Quan! Chí cảnh lôi kiếp, Huyết Nguyệt đao chém xuống rõ ràng còn có thể chèo chống được. Chỉ là cái này thì như thế nào, qua ngày hôm nay, đều thành tro bụi.

Vô thượng nguyên ma Lý Biệt Tuyết kia, giờ phút này đồng dạng lên đến tam thập nhất tầng. Có chút nhướng mày, thần sắc cũng là có phần kinh dị.

– Ta hôm nay càng là tò mò, cái thần bảo của Phần Không Lục gia này, Thanh Huyền đạo huynh ngươi là thế nào mượn tới được? Nghe nói vị quốc quân giao hảo với Thương Sinh Đạo đúng là người thừa kế đệ nhất của Phần Không Lục gia.

Thanh Huyền cười mà không đáp, kỳ thật nguyên nhân chính là như thế, thanh đao này hắn có thể đơn giản mượn tới trong tay.

Nếu không phải là có một tầng then chốt này, hắn muốn mượn Thần bảo chỉ sợ đúng là muốn phí chút ít công phu.

Vị Đại Càn quốc chủ Tông Thủ kia cố nhiên là người được xác định sẽ kế thừa Lục gia. Nhưng mà ở trong Lục gia lại cũng không thiếu người muốn cắt bỏ lông cánh của hắn, đoạn đi giúp đỡ của hắn.

Thương Sinh Đạo tự nhiên là thứ nhất, mà sư phó của Tông Thủ thì là thứ hai.

Nhớ đến chỗ này, thần tình của hắn thản nhiên, đưa ánh mắt nhìn về phía Long Ảnh đang ở nhị thập tam trọng kim tháp, giấu diếm sát cơ.

Một trong những điều kiện trao đổi, chính là không để cho vị Long Ảnh kiếm thánh này từ trong chiến đấu mà bình yên thoát thân.

Tự nhiên còn có đầu súc sinh Nghiệt Long Ngao Khôn không biết phân biệt kia.

Những hậu hoạn này cũng tự nhiên cùng nhau giải quyết mới tốt.

Trong lúc mấy người này nói chuyện, toàn bộ khung cảnh thiên địa đều có từng đợt thanh âm ‘Răng rắc’ toái liệt ra, vang lên không dứt. Vô số vết rạn màu đen lại lần nữa liên tục sinh ra. Lớn nhất cơ hồ rộng chừng ngàn trượng, kéo dài ra bốn phía.

Tam thập nhị trọng kim tháp kia cuối cùng cũng sinh ra vết rạn li ti, hiện ra xu thế băng tán.

Lúc này Lâm Huyền Sương lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Mà sắc mạt của Long Ảnh, Nguyên Tĩnh cũng là trắng bệch, nỗ lực duy trì, rồi lại không thể tiếp tục ngăn cản xu thế mà kim tháp này sụp xuống.

Chu Tử là không có chút trở ngại nào liền đi lên đến tam thập nhất trọng thiên cảnh.

Mắt thấy dưới chân, ‘Thiên mô’ đã toái diệt hơn phân nửa, nhưng lại nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi. Sau đó thần sắc trong mắt hắn lại dị thượng phức tạp, buồn bã vô cớ quét mắt nhìn Thương Sinh khung cảnh đang bị phá toái.

– 6000 năm tâm nguyện, cuối cùng cũng có được đền bù, không phụ hi vọng của tiên thánh chúng ta. Hôm nay có thể tận tru những phản nghịch của Nho môn này, diệt trừ dị đoan tà thuyết.

Sát ý lạnh thấu xương, nhưng trong mắt hắn lại không có chút vui mừng nào, ngược lại hơi ẩn chứa chút thương cảm. Cuộc chiến hôm nay, cũng có thể coi là Nho môn nội đấu.

Năm đó người có chung chí hướng sáng lập Thương Sinh Đạo với Hi Tử, kỳ thật phần lớn là xuất thân từ Nho môn, liền ngay cả Tú Quan cũng là như vậy.