Chương - 1538: Chú Lục gia thân (1)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ân Ngự nghe thế mới bỏ đi cái ý niệm giãy dụa. Hắn có thể dùng vào vương đạo võ học thì chiến lực không hề kém Thánh Cảnh.

Nếu như không muốn đi thì hai người Vân Đài Tuyết Trai có muốn cũng không thể nào miễn cưỡng được hắn.

Chiến lực đã đến cái mức này rồi thì cũng chỉ còn có lực lượng của hai loại đạo binh Ma đạo là có thể trông cậy vào. Nhưng nếu như bảy mươi hai tên Nguyên Hải Tru Ma Sĩ thật sự có thể kiềm chế được Đại Bắc Đẩu Chân Vũ kiếm trận thì, một trận chiến này đã không thể nào vãn hồi gì nữa rồi.

Mặc dù thế, trong lòng hắn vẫn còn có chút do dự, tuy không thể thắng được, nhưng vẫn còn có Trọng Huyền, còn có Âm Dương Định Tâm chú nữa.

Cách bảy khắc cũng chỉ còn lại hai mươi tức nữa mà thôi.

– Tên Tông Thủ kia vạn tà bất xâm thể rồi! Chú pháp khó có thể làm hắn bị thương. Âm Dương Định Tâm chú của Trọng Huyền có lẽ đỗi phó với quân vương bình thường thì còn hữu dụng, nhưng lại không thể làm gì được hắn đâu! Chỉ như tự rước lấy nhục, bản thân tự đi tìm chết mà thôi.

Ân Ngự giật mình, nhớ tới lúc trước, khi Trọng Huyền thi triển loại chú pháp này thì Vân Đài chân nhân không có nói như thế.

Dù chưa tán thành, nhưng cũng không hề phủ nhận.

Cho dù là vì thể chất của Tông Thủ thì không làm gì được cũng không cần phải nói là bản thân đi tìm chết như vậy.

Lại nhìn về phía Tuyết Trai cư sĩ, chỉ thấy vị Nho Môn Chư Tử này trong nhãn thần hiện lên vẻ gì đó, lại không dám nhìn thẳng vào hắn. Chỉ hơi gật đầu:

– Đúng là không thể làm bị thương được hắn! Chú pháp của Trọng Huyền một khi đã phóng xuất, thì không thể nào gián đoạn, cũng không thể nào cứu được hắn.

Ân Ngự không khỏi nhíu mày, lẽ nào là hai người này mới rồi lại biết thêm được điều gì đó hay sao?

Rốt cuộc sự tình thế nào mà khiến cho hai người bọn họ không hề do dự gì hết, lựa chọn bỏ chạy đây?

Mấy vạn thiết kỵ của Ma môn, không chiến mà chạy, phải chăng là có quan hệ với chuyện này?

– Tuy lúc này bọn chúng đang đại thắng, khí thế mạnh mẽ. Lúc này khí thế đang thịnh, vương khí gia tăng mãnh liệt, không thể địch lại được thì có thể tạm lánh phong…..

Đang nói chuyện thì một đạo U Linh bàn kiếm quang bỗng nhiên phá vỡ hư không mà xuyên toa tới.

Nơi kiếm phong chỉ tới, chính là yết hầu của Ân Ngự.

Vân Đài lập tức phản ứng, toàn lực đánh ra một kích, phá vỡ hư không, đánh thẳng về nơi đó.

Cẩn thận quan sát thì mới phát hiện ra những kiếm ảnh mới nhìn thấy kia, tất cả đều là hư huyễn hết. Trái lại một đạo kiếm quang khác đang theo một hướng khác chém qua bên này.

Nhưng mục tiêu lúc này lại là Vân Đài hắn!

Tru Tuyệt!

Sát ý lệ khí mạnh tới cực điểm, khiến cho Vân Đài lạnh lẽo trong lòng. Lập tức ngưng tự ngũ khí trong người biến thành hình thuẫn bài.

– Kiếm thuật kẻ này thực mạnh, xin cư sĩ trợ giúp ta!

Bên cạnh lại không có phản ứng gì, Vân Đài nhìn sang mới phát hiện ra vị Tuyết Trai cư sĩ kia cũng đang vội vàng tránh cái gì đó, tựa như bị một đoàn huyễn ảnh bám vào người, nhưng ở trước người hắn lại không hề có một vật gì hết.

Huyễn pháp!

Vân Đài lúc này mới chú ý ở một nơi xa xa trên cao, một đoàn thanh sắc quang hoa đang chiều thẳng tới nơi này.

Chỉ cần nhìn vào liền khiến cho người ta có cảm giác biến hóa vô bờ.

Thiên Hồ chí bảo Huyễn Tâm kính!

Vân Đài rống lớn một tiếng, một quyề n mạnh mẽ đáng ra, ngũ khí vừa tụ liền ngưng thành long hình.

Khí thuẫn trước người vừa bị đâm thủ thì một quyền này đã đánh lên kiếm phong rồi.

“Bồng” một tiếng vang lên, một sức mạnh không thể đo đếm, từ kiếm phong trùng kích tới.

Rõ ràng đã bị ngưng tụ rồi áp súc tới mức tận cùng, khiến cho huyết nhục phải băng hoại. Bên trong đó bao hàm kiếm lực tru tuyệt, đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng, tru tuyệt sinh cơ!

Toàn bộ cơ thể Vân Đài co quắp, toàn thân dần bị hủy hoại, cuối cùng biến thành một tên mộc nhân chỉ cao có ba chỉ mà thôi.

Sau đó toàn thể thân ảnh liền biến mất tai chỗ, rồi xuất hiện ở đó mười trượng.

Mà mộc nhân thế thân kia đã bị đánh cho thành bột phấn rồi.

Nhìn về phía xa, trong lòng Vân Đài lúc này muốn nhỏ máu không thôi.

Thế thân thuật đơn giản, nhưng lại càng thêm cao thâm ở chỗ càng có tạo nghệ thì tiêu hao các loại trân tài dị bảo hiếm có mới có thể tạo nên thế thân được.

Mỗi một kiện thế thân vật là thứ hàng vô giá, có thể mua được hoàn chỉnh cả một Tiểu Thiên thế giới hoàn mỹ.

Mà ngày hôm nay, hắn đã dùng tới hai kiện chí bảo rồi.

Chẳng qua cũng may mắn đã trốn được một lần tử kiếp…

Ý niệm trong đầu vừa hiện ra, trong lòng Vân Đài lại có báo động. Trong đầu hiện lên một thân ảnh yểu điệu mà lâu nay hắn vẫn lãng quên đi mất.

Tố Sơ Tuyết, Huyết Nguyệt đao! Thiên Tàng thần thông.

Một đạo huyết sắc đao quang, bỗng nhiên từ phía sau hắn bạo khởi. Đột ngột mà tới, thế như lôi đình, chỉ chợt lóe rồi biến mất.

Dù cho Vân Đài có dùng hết sức mà né thì cũng không thể làm được, thân thể bị chém đứt thành hai nửa, huyết khí tiêu tan.

Mà nét mặt Vân Đài chân nhân cũng thống khổ dị thường. Bởi hắn biết, lúc này đã thực sự bị bức tới tuyệt cảnh.

– Còn muốn chạy sao, cũng không dễ đâu! Cô ở đây có chút nợ nần, muốn tính toán cùng với chư vị đây.

Tông Thủ lạnh giọng cười, thân ảnh xuyên qua hư khôn, cản trở lại Vân Đài này, kiếm thứ hai đâm ra đã chuyển mục tiêu qua Ân Ngự.

Ở đây có bốn vị Thánh cảnh, nếu nói hắn hận nhất hẳn phải là Huyết Thánh ma chủ không có nghi ngờ gì hết.

Chẳng qua kẻ này có thù với Ngao Khôn, dây dưa không thôi, cho nên không cần gấp.

Ngược lại, tên Ân Ngự này quan trọng hơn cả.

Vốn tưởng vị Nguyên Thần hoàng đế này chỉ để cho đại tướng tới tận đây, để “bất ngờ tập kích” Tử Trì cung của hắn.

Ai ngờ ngoài ý muốn, cái tên này lại tự tin tới độ, tự mình tới, thực sự là khiến cho hắn kinh hỉ không thôi.

Hôm nay có thể diệt trừ vị hoàng đế Đại Thương này thì việc Đại Kiền nhất thống Vân giới là chuyện nước chảy thành sông rồi.

Tấn công một đám quần long vô thủ, chỉ biết nội đấu, nằm bè bảy mảng như vậy thực là không có phí nhiều khí lực cho lắm.

Một kiếm này cũng không phải là vì dã tâm bản thân, mà là muốn cho con dân ít đi nỗi khổ vì chiến loạn…!

Cho dù là linh triều nổi lên, thì cũng phải có sự tự tin, khiến cho toàn dân chúng Vân Giới có thể bình mà sống. Có thể áp đảo các tông phái khiến cho bọn họ không thể nào tranh chấp nhau được.

Kỳ thực có nhất thống được, Tông Thủ hắn cũng lười quản, chỉ cần dùng võ lực mà nói chuyện thì đám thế gia chư tông đều phải nghe lời mà thôi.

Nhớ tới lúc trước, khi mà Linh triều chuẩn bị tàn, số người ở Vân giới mười không còn một.

Tuy là nơi phồn hoa như là Giang Nam thì cũng thành đất hoang luôn.

Nếu như bây giờ Ân Ngự chết thì tất cả sẽ kết thúc!

Mí mắt Ân Ngự khẽ nhếch, tựa như tĩnh mục, nhưng lai hiện ra vài phần hung quang!

– Long Đế Cửu Ngự!

Một chưởng đánh ra, lập tức hiện lên hình ảnh một Sơn Hà đồ lớn ở ngay sau lưng hắn.