Chương - 667: Nhanh nhổ ra (1)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tông Thủ lập tức giật mình, cái thạch điện đó quả thật không giống như khảo hạch mà giống nơi chuyên môn dùng để sát nhân hơn!

Một vạn bốn ngàn năm, số lượng từ ba trăm tăng lên tám trăm, may mắn không có xuất hiện đầu biên bức nào đạt tới Linh Cảnh. Đúng là vạn hạnh vạn hạnh a!

Diệp Phi Hàn sau khi nói xong lại hừ lạnh một tiếng nói tiếp:

– Thực không biết ngươi làm sao thu được kiện phi toa này vào tay nữa. Bất quá ngươi có thể ở trong thánh địa truyền thừa vượt qua chín quan, đúng là điên cuồng mà. Cho dù là một vạn bốn ngàn năm nữa ngươi cũng đủ tự hào a!

Ngụ ý của Diệp Phi Hàn rõ ràng là Tông Thủ ngươi cũng nên cảm thấy đủ a.

Tông Thủ nhưng lại một lần nữa thổn thức thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn. Nữ nhân này làm sao biết được, rõ ràng là núi vàng núi bạc đang bày ra trước mặt ngươi nhưng chỉ chênh lệch có vài tức thời gian lại không cách nào lấy được. Thống khổ này làm sao có thể chịu nổi?

Bốn trăm đầu Cửu giai biên bức thì ít nhất cũng có được trăm khỏa Cửu giai thú tinh a. Nếu thi thể chúng còn không bị tổn hao cũng có thể mang đi bán được giá tốt.

Chợt trong nội tâm Tông Thủ nảy sinh cảnh giác, Tông Thủ nghiêng mắt nhìn sang thì phát hiện có mấy chục đạo ánh mắt âm lãnh đang chú mục nhìn qua đây.

Chủ nhân đám ánh mắt âm lãnh đó chính là người của Nguyên Thủy Ma Tông, một phương khác nữa chính là Tôn Đạo Danh Tông có một vị Cửu giai linh vật bị hắn làm thịt a.

Về phần Phương Minh cũng đang đứng cách đó không xa đang hữu ý vô ý nhìn về phía bên này.

Tông Thủ lạnh lùng mỉm cười một cái, vô thanh vô tức thu cái phi toa màu vàng kia vào trong tay áo lần nữa.

– Nơi này không nên ở lâu, đổi địa phương khác nói chuyện đi!

Trên một hòn đảo nhỏ trôi nổi trên biển mây cách Long điện ước chừng ba nghìn dặm, Tông Thủ đang ngồi trên mặt đất đem thu hoạch ở trong truyền thừa chi địa lần này từng cái lấy ra.

Tông Nguyên bên kia là một Nhị giai pháp binh toàn thân tử quang thiểm diệu lóng lánh. Đáng tiếc, một vạn bốn ngàn năm, kiếm linh dĩ nhiên đã trở về mông muội.

Dựa theo Tông Nguyên thuyết pháo, khi hắn thông qua cái tinh quang linh trận kia thì thanh kiếm này liền hiện ra trong tay hắn. Giá trị tự nhiên là cách xa linh hoa ngọc tủy một mảng lớn, nhưng vẫn rất không tồi. Đáng tiếc là Tông Nguyên hắn lại không thích sử dụng kiếm.

Bên cạnh đó, Tông Nguyên hắn còn thu được chín khỏa Tồn Ý Đan và một bản Tử Nguyên Lôi Cực Pháp.

Còn lại những chỗ tốt khác hơn phân nửa là được Tông Nguyên thiên sinh hộ giá lấy được.

Tông Thủ bên này lấy ra một kiện Dạ Ma dực, sau đó trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, hắn đem linh hoa ngọc tủy cao với số lượng gần cả trăm tích, Thần Cảnh Long đan, cùng với phi toa màu vàng kia… nhất nhất lấy ra bày trước mặt mọi người.

Diệp Phi Hàn, Diệp Phi Sương cùng Nhược Thủy ở bên cạnh quan sát, cơ hồ mỗi một kiện Tông Thủ lấy ra đều khiến cả đám biến sắc.

Về phần khỏa Ám Ma Xá Lợi kia thì Tông Thủ không lấy ra mà lưu lại trong túi càn khôn của mình. Cũng không phải hắn không nỡ lấy ra mà do Ám Ma Xá Lợi trời sinh gây ra cảm ứng với các ma tu ở Vân Giới, sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Nhìn cả đám ma tu của Nguyên Thủy Ma Tông thể hiện thái độ là đã biết rồi.

Kiện linh vật cuối cùng chính là ba trang Huyền Mệnh kim thư tàn khuyết màu vàng úa kia.

Nhìn sơ qua, trên bề mặt chúng có những đường viền tưởng như là dùng để trang trí nhưng kỳ thật lại là những đường vân linh trận huyền ảo màu vàng, thập phần tương tự với Huyền Mệnh kim thư.

Ở ngay trung tâm kim thư quả nhiên có viết tên của một người:

– Thương Sinh Đạo Hồng Minh!

Đồng tử Tông Thủ lập tức co rụt lại. Cái này quả nhiên là là danh sách đệ tử Thương Sinh Đạo. Không ghi số thì tất nhiên là những đệ tử đời thứ nhất, những người cùng chung chí hướng với Hi Tử, chung kiến muôn dân trăm họ lấy đạo Thương Sinh làm chủ.

Tông Thủ đang muốn mở tờ thứ hai ra xem thì Sơ Tuyết bên kia đột nhiên phát ra một tiếng kinh dị, bỗng nhiên lóe lên đi tới trước người Tông Thủ.

Động tác của Sơ Tuyết như thiểm điện, còn chưa đợi Tông Thủ kịp phản ứng nàng đã đem ba trang kim thư kia chộp vào tay, cường đoạt đi.

Ánh mắt của nàng vẫn nửa mở nửa khép, mơ mơ màng màng.

Đang lúc Tông Thủ muốn cướp trở về thì Sơ Tuyết lại há miệng ra thật lớn đem cả ba trang kim thư nuốt vào bụng…

Tông Thủ nhìn đến trợn mắt há mồm, vô cùng kinh haix. Sau một hồi mới lấy lại tinh thần được, khóe môi giật giật, vô cùng tức giận. Thân hình Tông Thủ chợt lóe lên bắt lấy đầu vai Sơ Tuyết dùng sức lay mạnh liên hồi.

– Nha đầu chết tiệt nhà ngươi còn không nhanh nhổ ra cho ta! Mấy thứ này không thể ăn bậy ăn bạ được, đây chính là ba vị tổ sư Thương Sinh Đạo của chúng ta a, ngươi làm sao lại có thể đem nuốt vào bụng chứ?

Tông Thủ lay động cả nửa khắc thời gian nhưng Sơ Tuyết vẫn là một bộ dạng mơ mơ màng màng như vậy, giống như mãi không thể tỉnh táo được.

Tông Thủ lập tức đau đầu, mấy trang kim thư kia chất liệu đặc dị, dù là tiên binh cũng rất khó tổn hại cho nên hắn cũng không sợ sẽ bị Sơ Tuyết tiêu hóa mất.

Chỉ là nếu như ba trang kim thư kia bị cơ thể Sơ Tuyết thải ra theo chỗ “ngũ cốc luân hồi” kia thì chẳng phải là đại bất kính đối với tổ sư sao?

Tông Thủ cao thấp nhìn Sơ Tuyết một lượt, hắn có chút do dự, sau đó vẫn đưa hai tay sờ tới trước ngực Sơ Tuyết.

Diệp Phi Sương và Diệp Phi Hàn lập tức gương mặt ửng hồng, Diệp Phi Hàn lập tức phì một tiếng nghiêng đầu nhìn chỗ khác. Diệp Phi Sương thì nhìn chăm chú vào bộ ngực cực đại kia của Sơ Tuyết rồi lại cúi đầu xuống nhìn lại của chính mình, trên mặt không khỏi lộ vẻ tự ti, chỉ mới cỡ một nắm tay, còn chưa bằng được một nửa của Sơ Tuyết nữa a!

Nhược Thủy hơi hiếu kỳ, Tông Nguyên thì tự giác ngoảnh mặt đi sang một bên…

– Tiểu Tuyết nhi này thực sự có thể….

Khi bàn tay vừa tiếp xúc tới hai khối vĩ đại kia, Tông Thủ lập tức tâm thần rung động, cảm giác mười phần mềm mại và co dãn…

Thực là đã tay a, đây chính là một cặp núi đôi thuần khiết, no tròn mềm mại, săn chắc… Sau một thoáng sửng sốt, Tông Thủ làm ra bộ dáng chính nhân quân tử ho nhẹ một tiếng, cố gắng áp chế dục niệm mãnh liệt trong lòng dùng tay tách khe núi sâu thẳm trước ngực Sơ Tuyết ra đè chặt vào vùng dạ dày. Chỉ cần thoáng phát lực ở chỗ này là có thể khiến cho nha đầu Tuyết nhi này nôn ra.

Tông Thủ vừa hành động vừa suy nghĩ, kỳ thật là dùng chân lực hồn niệm cũng có thể làm được nhưng vì sao bản thân mình lại chỉ nghĩ đến cách này nhỉ?

Sắc mặt Tông Thủ lúc này thoáng đỏ lên, dụng sức phát lực. Sơ Tuyết quả nhiên hé miệng anh đào nhổ ra một vật. Tông Thủ cẩn thận nhìn phát hiện lại là một quả ngọc châu.

Tông Thủ khẽ giật mình, đưa tay cầm lên quan sát. Bên ngoài ngọc châu là một tần vật liệu như minh ngọc thạch kín mít không biết chính xác được tạo từ vật liệu gì nhưng lại cực kỳ chắc chắn.