Chương - 1614: Một thế giới khác (2)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Những con đường bên trong thành này mặc dù không có Thi Quân, tuy nhiên cũng thực sự không phải là một mảnh trống trải.

Bên trong thành có rất nhiều người đi đường nam nữ. Tuy là thi khí nồng nặc, nhưng tất cả cử chỉ, xem ra lại giống thường nhân không khác gì.

Điều đó làm cho bên trong thành Hàm Dương này, xem ra lại phảng phất khá là phồn hoa. Cũng chỉ có Tô Tiểu Tiểu là người phải cố hết sức như vậy.

Tông Thủ nghe vậy chỉ cười mà không đáp. Tiểu nha đầu Sơ Tuyết này cũng là người có tính tình mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Thế nhưng đến nơi này thì thanh Huyết Nguyệt Đao kia có ở trong tay nàng hay không đều là việc râu ria.

Ở nơi như thế này, sự bị hạn chế của Sơ Tuyết hẳn là ít nhất.

Chỉ vì vốn ở trong thế giới bình thường, Sơ Tuyết cũng không thực sự đi tìm hiểu rõ. Nên nàng không có quan niệm trước, chỉ là chiến đấu theo bản năng mà thôi.

Lúc này ở đây, mặc dù một vị cường giả Chí Thánh cảnh giới đỉnh phong đánh nhau với Sơ Tuyết, thì cũng chưa chắc là đối thủ của nàng.

– Làm sao có thể như thế được?

Trầm Nguyệt Hiên thản nhiên đáp:

– Năm xưa Tần Hoàng vẽ ra ba ức hình đồ để kiến tạo ra Tần Hoàng Mộ này. Sau đó lại phần lớn không thấy tung tích đâu nữa. Khi đó thế nhân suy đoán, hẳn là Thủy Tần là vì giữ bí mật bảo vệ mộ nên chôn cùng toàn bộ. Đó cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc không lâu sau khi Tần Hoàng chết, tất cả mọi người trong thiên hạ đều làm phản.

Đang mải nói chuyện, năm người liền đều thấy từ đối diện có một đạo nhân mặc áo xanh đang thong thả bộ hành bước tới bên này.

Tướng mạo trẻ tuổi, nhưng lại không bị tất cả sát thi ở chung quanh phát hiện ra. Bóng dáng dẫu lúc giả lúc thật, nhưng lộ ra kiếm ý vô cùng sắc bén.

Tông Thủ cũng chỉ liếc mắt, liền đã nhận ra thân phận của người đối diện.

– Cung Nguyên?

Không ngờ người này cũng tiến vào bên trong Tần Hoàng Mộ!

Cung Nguyên kia từ đầu đến cuối, đều là chăm chú nhìn Tông Thủ. Từ trong đôi mắt phảng phất có hỏa diễm thiêu đốt.

– Cung Nguyên đã chờ lâu ở chỗ này! Vì sao Quân Thượng đến lúc này mới tới? Thật khiến cho người ta thất vọng —

Mỗi một bước đi đều như gióng trống ầm ầm đánh vào tâm thần người khác.

Mỗi bước đi về phía trước lại tiến đến một trượng, còn kiếm thế kia càng tăng lên một phân.

Toàn bộ mười hai thanh kiếm đều hiện ra ở phía sau Cung Nguyên, làm cho phương vị khí tức của Cung Nguyên càng thêm khó có thể suy đoán.

– Quân Thượng ma thuật đã thành! Kết hợp với Nguyên Ma Thất Tình Đại Pháp này thì quả thực không chê vào đâu được. Ngay cả ta, nếu như không có thần niệm dị bảo có thể định nhân thì cũng liền bỏ sót. Thực là hi vọng, hi vọng! Chỉ mong hôm nay có thể trong Tần Hoàng Mộ này có thể kết thúc ân oán giữa ta và ngươi! Quân Thượng nghĩ như thế nào?

Đến khi vừa nói xong một câu cuối cùng, một đạo kiếm quang giống như từ thiên ngoại chém tới, cứ như vậy xé rách hư không.

Rõ ràng thấy đang ở trước mắt, nhưng sau đó liền xẹt qua một vệt lấp lánh chém về phía Tông Thủ. Tuy nhiên năm người ở đây ngược lại vô phương suy đoán ra được vị trí mũi kiếm quang ở đâu, thân kiếm chỗ nào.

Là hư thực thay đổi, thiên độn vô tung!

Thập Tuyệt Ngự Đạo tuyệt diệt kiếm trận của Tông Thủ đồng thời tự phát động, nó phát ra vô số kiếm khí Kiếm Cương, một tia cắt hư không. Nhưng lại chỉ làm cho kiếm quang kia hơi hơi bị cản lại, còn lại vẫn y nguyên.

Nhưng mà lúc này Sơ Tuyết cũng đã đồng thời xuất kiếm. Người ở bên cạnh không thể cảm ứng xác nhận dấu vết kiếm quang kia.

Nàng lại không thèm để ý chút nào, kiếm quang như mưa, linh hoạt tự nhiên. Trong hư không liên tiếp phát ra những tiếng đinh đinh đang đang, đúng là liên tục đấu với vài thanh Thiên Độn Tử Kiếm đang đâm tới, làm cho chúng hiện ra hình dáng rồi bị đánh quay về.

Tông Thủ bản thân mình cũng không việc gì. Với gần hai trăm miếng tinh thần bố trí quanh người, hắn có khả năng na di trong chớp mắt.

Vì vậy tuy là hắn không ‘Nhìn’ được Thiên Độn kiếm, tuy nhiên kiếm của Cung Nguyên cũng đừng hòng mảy may chạm đến thân hình hắn.

Mấy lần na di làm cho Cung Nguyên điều khiển Thiên Độn kiếm quang, tất cả đều rơi vào chỗ trống không, chỉ có thể tác động trong vòng trăm trượng.

Mà ba người Tô Tiểu Tiểu, thì cũng đã tự giác tránh né ẩn vào bên trong món ‘Thiên Huyền Thiết Diệp Hoa’ của Trầm Nguyệt Hiên để được phòng hộ. Đối với kiếm quang lai vô tung khứ vô ảnh này thì cũng đồng dạng không sợ hãi.

Ngược lại là Tông Thủ, vẻn vẹn trong mấy lần giao thủ ngắn ngủn cũng đã dần dần nắm được vài phần bộ dạng của Cung Nguyên.

Thì ra là thế!

Ở bên trong Lưỡng Nghi Tụ Long Trận này thì phép Hư Thực Chuyển Hoán của Cung Nguyên cùng với Thiên Độn Tử Mẫu Kiếm cũng đồng dạng bị hạn chế.

Hư Thực Chuyển Hoán có sơ hở, Thiên Độn vô hình cũng đã có một chút dấu vết.

Xem ra không chỉ là thực lực của Tông Thủ hắn bị suy yếu. Thiên Độn kiếm thuật của Cung Nguyên cũng đồng dạng bị ảnh hưởng, mà lại còn tuyệt không ở mức thấp hơn hắn!

Tru Tuyệt Kiếm ý dần dần hội tụ, nhưng trước sau vẫn ẩn mà không phát. Còn ý niệm của Tông Thủ thì toàn lực mở ra, cố nắm bắt quỹ tích cùng với phương vị đích thực của Thiên Độn Tử Mẫu kiếm.

Ở trong thành Hàm Dương này, một thân chiến lực của hắn tất nhiên bị suy giảm trên diện rộng đến ba thành. Có điều lần này đây, có thể cũng là cơ hội tốt nhất để giết chết Cung Nguyên này!

Tinh thần lấp lánh, từng chút từng chút một thời gian tinh lực bắt đầu khuếch tán rồi dần dần phong tỏa không gian.

Mà toàn bộ quần áo trên mình Tông Thủ cũng liên tục mấy lần bị Thiên Độn Tử Mẫu Kiếm kia đâm thủng cắt bỏ, trở thành bị rách tung toé.

Thậm chí mấy lần hắn còn bị kiếm quang suýt chút nữa gây tổn thương đến thân thể.

Mỗi một lần Thiên Độn kiếm sắp chạm đến thân, Tông Thủ cơ hồ đều là tại một khắc cuối cùng mới bắt đầu na di. Có điều mạo hiểm đến như vậy cũng không phải không có ích. Dấu vết của Thiên Độn kiếm này, ở trong ‘Tâm nhãn’ của Tông Thủ càng ngày càng thấy nổi bật rõ ràng hơn.

Mà trên khóe môi Tông Thủ cũng hiện ra nụ cười thấp thoáng.

Lại là một đạo kiếm quang, từ một góc chếch khó có thể tin nổi từ trên cao mạnh mẽ đâm tới.

Bởi vì sự cố quá mức đột ngột làm cho Sơ Tuyết bảo vệ ở bên cạnh cũng không ngăn chặn kịp.

Tông Thủ cũng không sợ hãi mà ngược lại còn cười, trong mắt tuôn ra một đám tinh quang!

Chính là lúc này!

Luyện Thần Kiếm đã quay về trong tay, Tru Tuyệt kiếm ý đã tích tụ đến đỉnh cao chợt bộc phát.

Đệ nhị Nguyên Thần kia, trọn vẹn một hồn kiếm cũng bỗng dưng phi lên cao với khí thế chém tận chín tầng trời, cắt đứt lớp mây.

Một trăm chín mươi thanh Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Long Nha kiếm, cũng vội vàng bùng phát. Hàng trăm hàng ngàn kiếm quang sắc bén tung hoành tứ phương, cắt nát mỗi một tấc không gian.

Nhưng Cung Nguyên kia hình như cũng đã sớm cảnh giác. Kiếm xuất đến một nửa, liền quyết đoán từ bỏ.