Chương - 819: Chảy máu mũi

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thu Vân khẽ giật mình, có chút không biết vì sao. Tông thị là thất vĩ Vương tộc trong Hồ bộ, đây chính là chuyện mọi người đều biết.

Tiếp theo sau một khắc, đã thấy vị sư thúc ở đối diện bỗng nhiên đứng lên.

– Chuyện hôm nay kết thúc rồi! Tuyết gia bại cục đã định —

Ân?

Thu Vân nhướng mày, trong ánh đều là vẻ bối rối. Cũng xuyên thấu qua hư không, nhìn về phía trong Vân Giới.

Rồi sau đó thần sắc phấn khích dị thường.

– — Cửu Vĩ, tinh vân!

Cửu Vĩ, chính là đế vương trong hồ bộ. Mà tinh vân, cũng là huyết duệ tôn quý nhất trong Hồ bộ thời Thượng Cổ Vân Hoang mới có thể có được!

Tông Thủ này, tiên thiên Yêu Vương, lại có huyết mạch cường đại như thế.

Thần sắc giật mình, nhưng chỉ giây lát Thu Vân đã hồi phục lại.

Tuyết thị, thật sự nhất định phải thua rồi.

Dùng bát vĩ chi huyết, rõ ràng dám mạo hiểm phạm Thiên mệnh chi chủ tôn quy nhất hồ bộ hôm nay, cái này và tìm chết có gì khác nhau đâu?

– Như vậy tuyết Mộng Long kia nên làm gì bây giờ? Ta cùng với hắn từng có ước định, xảy ra biến cố như vậy sợ rằng không dễ nói chuyện —

Lúc trước là do người này chính miệng đáp ứng, nguyện vì Thái Linh Tông ra roi, Thu Vân hắn mới cuối cùng quyết ý tham dự.

Tuyết Mộng Long, cũng là cường giả Thần Cảnh, cộng thêm thiên sinh thần thông, cơ hồ có thể so với Thánh Cảnh. Nếu có được người này trợ lực, đối với Thái Linh Tông rất có ích lợi.

Nhưng hôm nay tình hình này —

Bất quá khi những lời này mới nói ra miệng, Thu Vân lại khẽ lắc đầu. Thầm nghĩ mình thật đúng là choáng váng.

Chuyện hôm nay, cuối cùng là mưu đồ của bản thân Tuyết thị, không liên quan nhiều lắm đến Thái Linh Tông. Mặc dù trong lòng còn có oán ý, nhưng Tuyết Mộng Long chẳng lẽ còn dám tìm tới tận cửa sao?

Tông Thủ có Cửu Vĩ chi huyết, tay cầm thánh khí như Huyễn Tâm Kính, Tuyết Mộng Long nhất định phải nhanh rời xa Vân Giới, hết sức trốn tránh vị Yêu Vương này, để tránh bị huyết mạch của hắn áp chế.

Người này, đối với Thái Linh Tông mà nói, đã không còn giá trị rồi!

Tâm niệm vừa động, trong lòng Thu Vân liền vô cùng hối hận.

Sớm biết như thế, lần này đã không nên tới!

Ứng phó một cái Thương Sinh Đạo, cùng với chư tông rình mò, Thái Linh Tông đã cực kỳ cố hết sức rồi.

Hiện giờ bọn hắn, lại vì một Tuyết thị không vịn nổi tường mà nhiều thêm một đại địch!

— Càn Thiên Sơn bốn ngàn Huyết Vân Kỵ, mấy trăm vạn binh mã, còn có hai vị Thánh Cảnh.

Thực lực như vậy, so với sáu Thánh Cảnh tông môn trước kia, cũng không kém chút nào!

Nếu muốn toàn tâm toàn ý đối nghịch với Thái Linh Tông, vậy cũng thực không phải là phiền toái bình thường.

※ ※ ※ ※

– Tuyết thị, xem ra thua rồi–

Khi những lời này nói ra, đúng là lúc Tông Thủ vấy một đoàn máu tươi vào không trung.

Ca Hàm Vận ánh mắt sâu kín, nhìn về phía bóng người một bộ huyết giáp, cho dù là ngồi trên xe cỏ tranh cũng không giảm chút phong thái bên dưới.

Đúng như nàng nghĩ, người kia, hắn lại thắng, thắng rất dễ dàng!

Nhân vật như vậy, sao lại thua ở trên tay âm mưu không lên được mặt bàn của Tuyết thị chứ?

Quả nhiên, Tuyết thị tự cầm đá đập vào chân mình, là tự chui đầu vô lưới!

– Vẫn là tổ sư thúc sáng suốt! Ngày ấy Thái Linh Tông sai sứ giả đến, tuy trong tông môn mãnh liệt, nghị luận nhao nhao. Nhưng vẫn dốc hết sức áp chế, bài trừ nghị luận. Nhưng trong môn người bất mãn cũng không ít. Chuyện hôm nay, nếu truyền lại tông môn, nhất định có thể khiến những người này xấu hổ chết đi.

Nói đến đây, trong lòng Ca Hàm Vận cũng âm thầm may mắn nghĩ mà sợ! Nếu thật tham dự vào, hậu quả quả thực không thể lường được.

Càn Thiên Sơn và Lăng Vân Tông lúcnayf, đã là mạnh yếu đổi chỗ rồi!

Tông mình vốn nguyên khí trọng thương, nếu Càn Thiên Sơn nhất định truy cứu, như vậy hơi chút không tốt nhất định sẽ lâm hiểm cảnh!

– Đều nói Tổ sư thúc, thiên phú mặc dù kiệt xuất nhưng tính tình lại tản mạn, không phải lương tuyển chấp chưởng tông môn. Nhưng ta xem, tổ sư thúc hắn so với Long sư thúc còn thích hợp chấp chưởng tông môn hơn —

– Vậy cũng chưa hẳn! Không tham dự mưu đồ của Tuyết thị, trong trưởng bối đã sớm có kết luận! Lúc này Lăng Vân Tông ta nguyên khí đại thương, giữ vững cơ nghiệp hiện giờ cũng đã gian nan. Mặc dù Tuyết thị và Thái Linh Tông có thể thắng cũng đâu được chỗ tốt gì?

Nghiêm Phi Bạch lắc đầu, không cho là đúng. Bất quá giống như cũng không muốn nhiều lời, sau khi nói xong, liền nhìn chằm chằm vào bóng người huyết giáp bên dưới.

Mấy tháng không gặp, thực lực của người kia, xem ra lại mạnh thêm vài phần.

Là vô địch ở Vân Giới sao?

Lại nói tiếp, người vừa rồi nói ra lời này. Từ lúc ám sát không có kết quả, ngược lại trọng thương thì đã liệu được Tuyết thị không thể thắng —

Người này, một sát na giao phòng cùng Tông Thủ cuối cùng đã trải qua gì mới nói ra lời như vậy?

– Đáng chết! Tông Thủ rõ ràng đã là Cửu Vĩ, tinh vân!

Ngay trong một tòa nhà cách Tông gia tổ từ không đến ba dặm.

Dương Minh đã là triệt để điên tiết, phong độ trầm ổn đã không còn nữa!

Tông Thủ sao lại là Cửu Vĩ. Nếu chỉ như thế thì cũng thôi đi, mặc dù thua, cũng sẽ không quá thảm.

Nhưng vì sao kẻ này, hết lần này tới lần khác còn có tinh vân?

Nếu thế, mưu tính của bọn hắn từ vừa mới bắt đầu đã thua rồi!

Buồn cười trước kia còn tự cho là có mười thành nắm chắc.

Trong đầu lặp lại nhiều lần, đều là lời vị Ngũ Đại tiên sinh kia nói.

— đi nhanh! Nơi ày không thể lưu lại, càng sớm càng tốt! Tông Thủ Yêu Vương đã là vô địch đương thời! Tuyết thị không thể thắng —

Tuyết thị quả thực đã thua, thậm chí thua đến quần lót cũng không còn. Nhưng câu vô địch đương thời là có ý gì?

Lại nhìn hắc y nam tử kia, vẫn là bị thanh trâm kiếm màu xanh một mực gắm trên mặt đất.

Giờ phút này dĩ nhiên khí tức cũng không có, hẳnđã chết rồi. Bất quá Nguyên Hồn cũng đã phá vỡ không gian đào thoát, trốn không chút do dự.

Chợt chính nghĩ tới một loại khả năng, Dương minh biến sắc. Lúc này trong óc chỉ có một ý niệm. Đó chính là đi, càng sớm càng tốt!

Mà bên cạnh hắn, thần sắc Khổng Tu cũng không sai biệt lắm, trong óc, cũng không ngừng thoáng hiện hình bóng Khổng Dao nói với hắn lúc trước.

Lúc đoàn huyết dịch kia hóa thành lốm đa lốm đốm, huy sái mà rơi, bao phủ toàn bộ một mảnh khu vực.

Một mặt thanh kính cũng bỗng nhiên hiện ra thân ảnh.

Vốn là một đoàn ánh sáng màu xanh, từ trong kính hiện ra, rồi sau đó hơi hơi rung rung trấn minh.

Vô số chùm sáng màu xanh chói mắt từ trong bắn ra bốn phương tám hướng.

Thanh ảnh như mảnh vải, rủ xuống mà xuống. Bao phủ lấy Tông Thủ, lại tràn ngập phạm vi vạn trượng.

Lúc quang ảnh đảo qua, chỉ cần là có được huyết mạch hồ bộ đều chỉ cảm thấy tâm thần có chút nhẹ quấn, mà theo đó biến hóa, còn có cửu vĩ hồ ảnh sau đầu nữ tử Tuyết thị.

Sau khi hoảng hốt một hồi liền bắt đầu dần dần mơ hồ.

Vốn là thanh thế bức nhân, cũng dần dần bắt đầu nhạt nhòa.

– Đây là, Cửu Vĩ chi huyết!

Thần sắc nử tử Tuyết thị cũng một hồi mờ mịt không hiểu, tâm thần vốn đã bất an cũng chìm đến đáy cốc.