Chương - 617: Khung cảnh đại tuyết (1)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai khỏa linh châu đã chuyển hóa thành Hắc Bạch nhị động phôi thô cũng đã vô pháp thấy được, nặc dù Linh Giác tỏa ra thì cũng là một nửa bị bài xích, một nửa bị hấp thu, hoàn toàn không cách nào giải trừ.

Cũng may lúc này hai khỏa châu Lưu Ly Hỏa Liệt và Ám Cực Hàn Nguyên đã sớm bị hắn tế luyện đến tình trạng tâm thần tương thông, cách vài dặm cũng cảm ứng được.

Cũng có thể rõ ràng cảm giác, giờ phút này giữa phôi thô của Hắc Bạch nhị động đã nổi lên một cái thông đạo linh kiều.

Ám Cực Hàn Nguyên châu lại không ngưng hấp thu Linh Năng, chưa vào sâu bên trong châu. Mà Lưu Ly Hỏa Liệt châu lại đang không ngừng thiêu đốt bổn nguyên của hắn.

Giữa cả hai đã tạo thành một cái tuần hoàn, sinh sinh bất tức, vô cùng vô tận.

Nhìn trước mắt, Tông Thủ lại hơi chần chờ.

Mình một bước bước vào, hoặc là ở cảnh giới thất giai, mượn nhờ ngoại vật chi lực, trực tiếp thành tựu pháp tướng. Hoặc là căn cơ hủy hết, hồn hải tan biến, thậm chí có nguy hiểm đến tánh mạng!

Khả năng thành công, đoán chừng chỉ có ba thành.

Nhíu mày suy ngẫm, giây lát sau, Tông Thủ lại lạnh lùng cười cười, bỗng dưng bước về trước, tới chỗ Hắc Bạch giao nhau kia ngồi xuống.

Đánh ra mấy linh quyết, trong miệng Tông Thủ cũng đồng thời phát ra một chữ ‘ thu ’.

Lập tức linh quang một đen một trắng, không cách nào nhìn kĩ kia bỗng nhiên tụ lại. Trực tiếp nhảy vào trong Thần Tiêu huyệt, dung nhập vào sâu trong Nguyên Hồn của hắn.

Sắc mặt Tông Thủ cũng lập tức một hồi phát xanh. Chỉ cảm thấy trong óc, cũng một bên băng hàn, một bên nóng bỏng, cơ hồ khiến thần hồn của hắn lập tức như muốn sụp đổ.

Không chút do dự, Tông Thủ lại khẽ vẫy tay, bắt một bình ngọc lưu ly vào tay.

Vài giọt linh dịch màu ngọc bạch từng cái bay ra, đúng là Linh Hoa Ngọc Tủy. Mà những linh dịch này cũng chui vào trong mi tâm hắn.

Sau đó toàn bộ Nguyên Hồn, lập tức buông lỏng, tư duy cơ hồ đình chỉ lần nữa sinh động.

Hai vòng xoáy hồn hải gần như đến bến bờ sắp sụp đổ cũng lần nữa bắt đầu chuyển động.

Tông Thủ lúc này tâm niệm tinh khiết, dốc hết toàn lực, ngự sử lấy hai khảo linh châu hắc bạch kia. Lúc lên lúc xuống, tiến vào nơi trung ương nhất trong vòng xoáy hồn hải.

Rồi sau đó chỉ nghe ‘ oanh ’ một tiếng minh hưởng, hai cái vòng xoáy đều bỗng dưng nổ tung. Bất quá cũng ngay khi sắp diệt vong, tất cả hồn lực của hắn cũng bắt đầu dùng hai khỏa châu Lưu Ly Hỏa Liệt và Ám Cực Hàn Nguyên làm hạch tâm, lần nữa bắt đầu xoay chuyển.

Hồn hải xây dựng, lại một bên là ám tĩnh mịch, một bên là quang chói mắt,

Hồi lâu sau, thẳng đến khi cách cục trong Nguyên Hồn triệt để ổn định lại thì Tông Thủ mới thở nhẹ ra một hơi, biết được một bước này, đã hoàn thành.

Lại không có chút cảm giác vui mừng, trùng kích thất giai, tụ kết pháp tướng, đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, một cửa hung hiểm nhất còn xa chưa đến.

Bảy ngày sau, trong Thương Sinh khung cảnh, Học Cung chánh điện Phương Văn nhíu mày nhìn trước mắt.

Đó là một đám mây quang cảnh tượng huyền ảo, có thể thấy được cảnh tượng bên ngoài, trong khe nứt thời không rộng lớn kia có đại lượng tu sĩ đang tụ tập. Rậm rạp chằng chịt, đếm sơ qua cũng lên đến trên 4000.

Mà cơ hồ tu vị tất cả mọi người ít nhất đền trên lục giai, cường giả trên thất hai càng đạt 400.

Tán tu chiếm chừng một phần tư, còn lại đầu là tu sĩ của Vân Giới chư tông.

– Tuyệt Dục này, thật đúng là khiến người đau đầu!

Phương Văn cảm thấy đau đầu một hồi. Mà ở chung quanh hắn, mấy vị trưởng lão Học cung cũng đều nhíu mày, tựa hồ cũng đang rầu rỉ.

– Những người này tụ tập ở chỗ này, ngược lại không có gì. Sợ chính là có người ý đồ khó lường muốn gây bất lợi cho Thương Sinh Đạo ta. Phải nghĩ biện pháp giải quyết mới tốt.

Phương Văn nhìn tới người nói chuyện, chỉ thấy là một nữ tử chừng hai mươi, con mắt mang vẻ lo lắng nhìn về phía ảo cảnh.

Đây là một vị cường giả tiên cảnh, bản thân cũng là trưởng lão của Thái Nguyên tông. Năm gần đây bởi vì tu hành một môn đại pháp, cần trọng trúc đạo cơ. Vì vậy trở về Vân Giới, nhờ tông môn che chở. Lại bởi vì một thân tu vị quá mạnh mẽ nên chỉ có thể ở trong khung cảnh, thuận tiện đảm nhiệm chức trưởng lão học cung.

Vân Giới linh triều đê mê, mặc dù là võ tu linh sư bát giai cũng không cách nào ngốc bên ngoài quá lâu.

Nếu không cách nào tìm được linh địa tu hành thích hợp thì sẽ tổn hại đạo cơ.

Vì vậy những thánh địa linh phủ kia, cùng rất nhiều Linh Sơn, mới có thể trọng yếu như vậy, được coi là căn cơ tông môn.

Nếu không tu hành ở Linh Địa, đừng nói tu vị lại tiến một bước mà chỉ duy trì cảnh giới bản thân thôi cũng khó khăn rồi.

– Tuyệt Dục này lai lịch thân thế, đều không tầm thường, chỉ sợ không thể mạnh mẽ đuổi đi được.

– Hừ! Mặc dù sau lưng người này có Thánh Cảnh Chí cảnh. Nhưng Thương Sinh Đạo ta sao phải kiêng kị chứ?

– Linh triều nổi lên, cũng chính là đại tranh chi thế. Chư tông chinh phạt không ngớt, Thương Sinh Đạo ta cũng không thể ngoài cuộc, thoát thân cũng không được. Lúc này nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên tạo cường địch mới tốt.

– Đây là bình định kế sách! Ta xấu hổ! Thương Sinh Đạo vạn năm đến nay, đều là nghìn người vây quanh, tứ phía đều địch, đã từng sợ qua ai đâu?

– Phương pháp này chắc chắn không ổn. Bất quá mạnh mẽ đuổi Tuyệt Dục rời đi quả thật là phương pháp bất đắc dĩ cuối cùng.

– Theo ta hay là để Tông Thủ tranh tài với hắn một hồi đi!

– Nhưng sư thúc không muốn, chúng ta có thể làm gì được?

Phương Văn vuốt vuốt mi tâm, chuyển mắt nhìn về phía Hàn Phương. Từ ngày đó Sơ Tuyết đánh xong một trận với Tuyệt Dục, vị sư thúc này của hắn liền sầu mi khổ kiểm. Mà giờ khắc này sắc mặt cũng âm trầm, tay nắm lấy một tấm tín phù đưa tin màu vàng mới nhận được không lâu, tựa hồ đang suy ngẫm gì đó.

Tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt Phương Văn, Hàn Phương lấy lại tinh thần, sau đó cười khổ một tiếng:

– Là hai vị sư thúc Huyền Tĩnh, Huyền Huyên, nói đến chuyện Sơ Tuyết.

Toàn bộ Học cung chánh điện, lập tức yên tĩnh. Tất cả mọi người mắt xem mũi, mũi nhìn tâm.

Lâm Huyền Tĩnh, Lâm Huyền Huyên, một vị là Thái Nguyên Tông chi tổ, một vị là Thất Linh Tông chi tổ. Năm đó là hồng nhan tri kỷ của Hi Tổ, cũng là hai vị nhân vật tổ sư đời thứ nhất duy nhất trong Thương Sinh Đạo hiện giờ.

Hàn Phương thì lạnh lùng nhìn đám ‘ trưởng lão học cung ’ kia. Trong những người này, rốt cuộc là ai ‘ để lộ ’ tin tức, hắn tự nhiên hiểu rõ, trong miệng lại nói:

– Nói trong năm gần đây sẽ quay về Vân Giới một lần, khảo sát hậu bối. Hai vị sư thúc, khó có mấy khi trở về, chúng ta cần phải tiếp đãi chu đáo, không thể làm cho hai vị sư thúc thất vọng. Đây cũng là một lần cơ duyên khó được của đệ tử Thương Sinh Đạo.

Phương Văn càng xoắn xuýt, một tên Tuyệt Dục, cũng đã đủ làm hắn đau đầu. Còn chưa giải quyết, sao hai vị sư thúc tổ này lại xông ra chứ?

Hắn hận không thể lập tức bàn giao vị trí Cung Chủ này cho người khác. Cho dù là cho vị Lăng Ba tiên tử không đáng tin cậy kia cũng không sao cả.