Chương - 447: Long Ảnh lão nhân (2)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mà Thủy Lăng Ba duy trì cảm ứng quan ảnh lại càng ngạc nhiên.

Là Tông Thủ!

Người này có vẻ đang làm chuyện gì đó.

Thanh âm mơ mơ hồ hồ, Tông Thủ nghe không rõ cũng không muốn nghe.

Trái lại cho là thần niệm của mình không tinh khiết, thật sự là đáng chết. Lập tức hắn trở nên chăm chú, bình thần tĩnh khí nhíu mày toàn lực phá giải kiếm thức kế tiếp.

Thậm chí ngay cả hang đá sắp sụp đổ cũng không biết.

Bất quá cũng không biết sao, thanh âm bên tai hắn càng ngày càng vang dội làm cho Tông Thủ phiền não không thôi.

– Tiểu tử!

Cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm càng tinh tường rõ ràng rồi. Hơn nữa lần này là chính thức nghe rõ, thanh âm này đang nói cái gì.

Ngông cuồng!!!

Tông Thủ quả thực cũng không cách nào dễ dàng bỏ qua, hắn đã cách kiếm đạo gần như thế, tuyệt không cho bất luận kẻ nào, mặc kệ chuyện gì đảo loạn tâm niệm của mình.

Một kiếm chém vào vách tường để lại một vết kiếm.

Đây là kiếm thứ bảy mươi của Tông Thủ, bất quá kiếm thứ bảy mươi mốt đã bổ sung khiến bức điêu khắc hình rồng không trọn vẹn triệt để hoàn thành.

– Tiểu tử thú vị!

Thanh âm kia vang lên lần nữa mang theo mấy phần buồn cười:

– Đây không phải là tâm ma, ngươi cũng biết Long ảnh ta để cho ngươi nghe rõ ràng những lời này đã liên tục vượt qua mười lăm thế giới? Mặc dù đối với cường giả thánh cảnh như ta cũng không phải dễ dàng với khoảng cách xa như thế.

Tông Thủ lúc này mới nghe rõ, lông mày nhíu lại, hơi có vẻ do dự.

– Long ảnh? Hẳn người nói chuyện chính là Long Ảnh lão nhân?

Ý nghĩ này chỉ dâng lên tại trong lòng cũng không nói ra miệng.

Bất quá ý niệm của hắn mới xuất hiện thì thanh âm kia lần nữa vang lên, khen ngợi nói:

– Tốt rồi! Cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Bất quá người học kiếm phải chuyên chú như thế mới phải. Ngươi đối với kiếm đạo vô cùng kiên tâm, đây là chuyện tốt.

Tông Thủ lập tức kinh nghi bất định, chẳng lẽ chủ nhân thanh âm này còn có thể biết được chính mình suy nghĩ cái gì?

Nhất thời Tông Thủ cũng không cách nào xác định, đây rốt cuộc là tâm ma, tà ma chi mị hay là Long Ảnh lão nhân chân chính được mọi người kính ngưỡng.

Tiếp theo lại nghe Long ảnh cười lạnh nói:

– Còn có thể giả sao? Ở trong Tụ Long Sơn ta, nào có Tà Linh dám tới gần nửa bước? Suy nghĩ của ngươi đều có biên độ dao động của hồn niệm. Ngươi đang ở trong động phủ của ta, nếu ta còn không biết ngươi suy nghĩ cái gì thì chẳng phải uổng phí tu vi thánh cảnh vạn năm tu hành sao?

Tông Thủ ‘Ách’ một tiếng rồi im lăng, trong lòng thầm nghĩ lời này của Long ảnh ngược lại không sai biệt lắm so với nghiên cứu của người đời sau. Tư tưởng của con người đều có sóng điện sóng điện đặc dị riên.

Cường giả thánh cảnh rõ ràng có thể phân biệt quả thực rất bất phàm, không biết sư huynh của mình có làm được hay không?

Nói như vậy ngày đó chính mình oán thầm sư huynh, Ngụy Húc hơn phân nửa cũng nghe thấy được?

Nói đi cũng phải nói lại, thanh âm này chỉ sợ hơn phân nửa không phải là tâm ma, mình đối với Long ảnh tựa hồ cũng không có chấp niệm gì.

Bất quá giờ phút này Tông Thủ không biết nên nói cái gì cho phải, quan trọng là hắn không biết Long Ảnh lão nhân đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là vì sao?

Thanh âm lạnh lẽo của Long ảnh lại vang lên:

– Năm đó ta lưu lại Long Môn kiếm quật, cũng không phải là tình nguyện. Vì vậy bố trí rất nhiều cấm chế ý đồ làm khó dễ, không thể tượng được vạn năm sau không ngờ thực sự có người lĩnh ngộ. Ngươi đã có thể phá giải hơn phân nửa câu đố, như vậy tự nhiên cũng có tư cách truyền thừa cửu cửu long ảnh kiếm của ta. Như thế cũng tốt, hứa hẹn của ta đối với người nọ ngày hôm nay cuối cùng là hoàn thành. Nhưng chú ý lắng nghe tâm quyết cuối cùng của cửu cửu long ảnh kiếm chính thức.

Tông Thủ không đi nghe, tâm thần ngược lại càng chuyên chú. Kiếm thứ bảy mươi hai, thứ bảy mươi ba kiếm liên tục chém ra. Sau đó ngược lại mang theo trường kiếm kiểm tra.

Giờ phút này tâm niệm của hắn chưa bao giờ rõ ràng như thế, hắn biết huyền bí của cửu cửu long ảnh kiếm chính là trên vách đá.

Làm sao cần đi phân tâm nghe Long Ảnh lão nhân nói tâm quyết chân chính mà không biết là thật hay giả?

Bức tường này có ý nghĩa không chỉ là kiếm quyết thập giai với hắn mà chính là khiêu chiến, khiêu chiến có thể làm cho hắn kiếm đạo thăng hoa!

Long ảnh đọc vài câu mới phát hiện Tông Thủ, căn bản là không có nghe, hắn có vẻ chán nản nói với khẩu khí không tốt:

– Tiểu tử không biết tốt xấu! Muốn ngươi tiết kiệm chút ít tâm lực cũng không biết cảm kích. Ngươi cho rằng ta lưu lại bức tường này, tùy tiện người nào, cũng có thể phá đi sao?

Trong giọng nói của hứn có chút tức giận, nhưng chẳng biết tại sao bên trong lại mang theo vài phần tán thưởng.

Đang nói chuyện, Long ảnh lại bỗng nhiên ‘A’ một tiếng, phảng phất là vì sự tình gì mà kinh ngạc.

– Trong cơ thể của ngươi, là song mạch thân? Như thế nào lại không nói với ta?

Tông Thủ lập tức trợn trắng mắt, điều này chẳng lẽ có quan trọng gì? Lại nói hắn giờ phút này cũng chỉ mới tiếp xúc ông thôi, nói để làm gì?

Tiếp theo trong nháy mắt, Tông Thủ lại cảm giác một cỗ lực lượng cường hoành to lớn bỗng nhiên nắm chặt thân hình hắn.

Vài tia dị lực không biết từ chỗ nào thăm dò vào trong cơ thể của hắn. Sau đó thanh âm kia càng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

– Không ngờ lại dùng biện pháp này để hoàn thành song mạch tu hành, thật sự là kỳ tư diệu tưởng. So với thường nhân chẳng phải là nhiều thêm vài lần chân khí Linh Năng? Tốt! Tốt! Tốt! Hả? Không ngờ lại còn là tàn hồn thân thể, Thiên Nhân chi chướng. Ngươi đột phá nhị chướng trong người rồi?

Lực lượng đột nhiên trở nên mênh mông khiến toàn bộ thân hình của Tông Thủ có chút đau nhức. Mà thanh âm Long ảnh vang lên, lần này thì mang theo vài phần ngưng trọng, đè nén kinh hỉ.

– Ngươi dựa vào trợ giúp của người khác hay là lực lượng của bản thân?

Ý niệm mênh mông hùng vĩ đột nhiên áp đảo trong động quật này.

Kể cả cường giả Thiên Vị, Nhật Du Cảnh đều đã có chuẩn bị, giờ phút này cũng có chút hít thở không thông.

Tông Thủ bị khí tức áp bách được có chút khó chịu, hắn cau mày lạnh lùng nói:

– Kiếm đạo của Tông Thủ ta không ngừng vươn lên. Một Thiên Nhân chi chướng cần gì phải mượn lực ngoại nhân?

Từ lúc nói lời này, hắn đã trầm ngâm thật lâu, chỉ cảm thấy là tâm lực càng lúc càng mệt mỏi. Cơn buồn ngủ trong đầu dâng lên, Tông Thủ bỗng dưng chém xuống một kiếm.

Kiếm thứ bảy mươi bốn, bảy mươi bốn vết cắt sôi nổi phía trên bích hoạ khiến cho Long ảnh càng nhìn càng say mê hấp dẫn.

Xong một kiếm này, trên mặt Tông Thủ mới hơi lộ vui vẻ hài lòng. Hắn vội vàng phục dụng đan dược, nhắm mắt lại bình phục khí tức trong cơ thể tẩm bổ tâm huyết, nghỉ ngơi thần hồn.

Thanh âm kia trầm mặc hồi lâu rồi cười bồi:

– Đúng là có chút ngạo khí, bất quá Long ảnh ta tin ngươi! Không ngừng vươn lên? Không thể tưởng được tiểu gia hỏa ngươi lại là một kiếm nhân chính thức. Có thể ngày ngày chịu được song mạch thân vặn vẹo kinh mạch thống khổ đem võ đạo tu cầm đến cảnh giới như thế. Ở tuổi này, cảnh giới như vậy đã nhìn thấy chân diệu của chí kiếm đạo. Trước mặt bức tường của ta bất khuất không buông tha, chém ra kiếm thứ bảy mươi bốn. Người như ngươi xác thực không cần mượn nhờ ngoại lực.