Chương - 386: Hai mươi tư vị

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chỉ là thanh niên vẫn không yên lòng, trong đầu nhiều lần lặp lại hai chữ ‘ Tông Thủ ’ kia.

– Sáu chiến sáu thắng, ngay cả kiêu hùng như Hùng Bá, Phong Nộ rõ ràng cũng thất bại như vậy.

Cuối cùng tất cả ưu tư, đều hóa thành cười cười:

– Cũng tốt, trong đời nếu không có đối thủ, chẳng phải rất tiếc nuối sao?

Trong Càn Thiên Sơn Thành lại là một phiến cảnh tưởng khác, chiến báo đã sớm được truyền về, tất cả láng giềng, đều là giăng đèn kết hoa. Tất cả người trong thành cơ hồ đều khoác lụa hồng lục, đều mang đồ hỉ.

Mà sáng sớm ngày thứ ba càng có vô số người, hội tụ ở cửa đông thành khiến nơi đó chật cứng.

Hổ Trung Nguyên sớm đã điều khiển lấy hai vạn thiết kỵ đến, phụng mệnh cùng với quân đô thông đông thành phụ trách trật tự nơi này..

Lúc trông thấy tình hình ở cửa thành cũng sợ hãi kêu lên một tiếng. Mặc dù là lúc Tông Vị Nhiên còn tại thế thì Càn Thiên Sơn cũng chưa từng náo nhiệt như thế bao giờ.

Không khỏi càng thêm bội phục phụ thân. Nếu đợi đến khi xe của quân thượng quay về thì nơi này sợ rằng nửa bước cũng khó mà đi.

Lập tức không chút khách khí, chỉ huy hơn vạn đông thành quân vung vẩy đại bổng đẩy mọi người sang hai bên.

Hắn lúc này đã đột phá Võ Tông vị giai, trở thành Huyền Vũ tông sư. Sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn thì khí thế cũng có chút khiếp người. Cộng thêm những ngày này trên chiến trường giết người không đếm được, toàn thân đã ẩn ẩn có một cổ sát phạt chi khí. Lớn tiếng quát lớn, khí thế mười phần, người bình thường mặc dù nhìn hắn thôi cũng tuyệt đối khó có thể chống đỡ.

Không nghe lời thì liền trực tiếp dùng đại côn hung hăng đánh tới.

Bất quá chốc lát, t hoặc mắng hoặc đánh, hắn đã chỉ huy mọi người mở ra được một con đường thông vào thành.

Bất quá những người vây quanh cũng không hề giận, phần lớn vẫn vô cùng hưng phấn, thần sắc phấn chấn.

Hổ Trung Nguyên một tay cầm một htanh Hổ Bá Đao, thân hình thẳng tắp đứng nơi cửa thành, cùng những thủ tướng đông thành kia thần sắc nghiêm túc và trang trọng kính cẩn chờ đợi.

Đối với những thanh âm ồn ào chung quanh hắn vốn không thèm để ý, tiếp theo giây lát lại dựng thẳng tai lên, cẩn thận lắng nghe.

– Sẽ không phải là khoe khoang chứ? Vân Hà Phong Nộ, Liệt Diễm Hùng Bá kia là nhân vật bực nào? Tiên quân mấy năm cũng không thể dọn dẹp, sao có thể thất bại nhanh như vậy chứ? Mỗi người còn phải cắt nhường nửa tỉnh nữa? Trước kia trong thành cũng có chút đồn đãi, chín giả một thực —

– Hừ! Đây là chiến báo, sao có thể giả được. Ngày sau nếu bị vạch trần chẳng phải rất mất mặt sao? Phong Nộ, Hùng Bá kia mặc dù đều là kiêu hùng, nhưng ngay cả Việt Quan Vân kia cũng chết trong tay quân thượng chúng ta, hai người này bại có gì lạ đâu chứ?

– Đúng vậy! Từ sau khi quân thượng mất tích, gần một năm, chỉ có hôm nay là khiến người giật mình nhất. Chẳng những khôi phục lại hết như cũ, càng khuếch trương được cả vạn dặm. Quân thượng không hỗ là người nối dõi tiên vương! Người ba thành Liệt Diễm Vân Hà và Đào Vân kia những ngày trước kiêu ngạo thế nào chứ?? Hiện nay một vài tiểu thương trong thành ngay cả đại khí cũng không dám ra ngoài, thật hả giận.

– Ta nghe nói quân thượng, là sáu chiến sáu thắng, buộc Hùng Bá Phong Nộ kia phải chặt tay cầu hoà, cũng không biết có phải là thật không nữa? Quân thượng hắn thật sự oai hùng. Hắc, lúc trước ai nói Tông Thế kia có thể gánh vác đại cuộc. kế thừa Yêu Vương vị chứ? Ta xem người này, sợ là ngay cả một đầu ngón tay của quân thượng cũng không bằng a!

– Tiểu nhân phạm thượng làm loạn, nhắc tới làm gì chứ? Đúng rồi, lại nói tiếp, lần này Càn Thiên Sơn ta, ngược lại xuất hiện vài người nổi bật đấy! Tông Nguyên, Hạc Lệ, Hổ Trung Nguyên, Linh Huyền, Sài Chu.

Hổ Trung Nguyên vốn nghe rất dụng tậm, giờ phút này nghe thấy những người kia nói đến mình thì không khỏi càng nghe chuyên chú, âm thầm cười trộm trong lòng.

– Tử Lôi Thương Tông Nguyên kia không hổ danh, mấy lần suất quân xông trận, không cái nào không thắng, liên tục đại phá trận địa địch. Hạc Lệ thì lại châm hỏa, đốt đi Cố Sơn Thành kia, nghe nói là nhân vật mấu chốt khiến cho Hùng Bá, Phong Nộ phải chặt tay. Nhưng còn Hổ Trung Nguyên thì lại có chút hữu danh vô thực thì phải, tên này, tựa hồ cũng không có công tích gì mà?

– Ha ha! Ngươi không biết rồi, Hổ Trung Nguyên tuy không bằng Tử Lôi thương, nhưng cũng là mãnh tướng. Đông Bình tỉnh nội chia bốn vạn tinh kỵ, liền lấy mười hai thành, một đường chém không dưới mười vạn. Truyền thuyết không lâu trước kia đã đột phá Huyền võ, ngày sau tất có thể thành danh. Nói đến Càn Thiên Sơn ta, người này tuy là nhân vật lợi hại của thế hệ trước, nhưng thanh niên đồng lứa, lại trò giỏi hơn thầy.

Tay phải mạnh mẽ nắm chặt Hổ Bá Đao, Hổ Trung Nguyên vốn nổi giận, không bằng Tông Nguyên thì cũng thôi đi. Nhưng sao ngay cả Hạc Lệ cũng mạnh hơn hắn một chút chứ? Người này, nhiều nhất chỉ là vận khí tốt hơn hắn thôi.

Tiếp theo lại âm thầm cười cười. Nghe người khác nói đến chiến tích chói lọi của mình quả thật khiến người thật thư thái.

Thật sự là quá khen, quá khen, không dám nhận, sao lại không biết xấu hổ thế được.

Đáng tiếc sau đó mọi người lại nhao nhao lên.

– Vài ngày trước, đệ đệ kia của ta vay không ít thú tinh từ tiền trang. Nói là muốn mua đan dược, trùng kích cảnh giới Bí Võ Sư. Cái này sao được? Nhiều tiền như vậy, ngày sau làm sao mà trả?

– Sợ cái gì? Lợi tức dù sao cũng không cao mà. Cũng là quân thượng nhân đức, biết được nổi khổ của chúng ta, không thể mua được những đan dược giúp người xung mạch, vậy nên mới làm thế. Không xung mạch được tự nhiên khó làm, nhưng vào được Bí Võ sư, vậy ngày sau sẽ hưởng thụ vô cùng. Ngươi không thấy đệ tử Chư Thành chung quanh đều vô cùng ao ước sao? Gần đây đều tranh giành đến vỡ đầu, muốn nhập tịch vào Càn Thiên Sơn. Hắc, hộ tịch này sao có thể dễ nhập vậy được? Kỳ thật ta càng để ý đến những tiền trang dưỡng lão kia hơn, hiện giờ gởi tiền vào, ngày sau sẽ có tiền để dưỡng lão. Cũng không biết có thật không nữa?

– Hơn phân nửa là thật! Nghe nói trong thành đã có một ít người tàn tật bắt đầu nhận tiền hằng tháng từ tiền trang. Nhậm thừa tướng cũng trực tiếp gởi vô số thú tinh vào. Càn Thiên Sơn chúng ta hiện giờ có tiền, há lại làm ra chuyện không thủ tín chữ? Đến khi già cũng có tiền sống, việc làm lần này của quân thượng quả thật rất nhân nghĩa.

– Đáng tiếc, thanh lâu Thập Lý Linh Hương Đinh kia rõ ràng đều bị quân thượng cưỡng ép đóng cửa. Ngày sau muốn uống rượu gẹo gái cũng không có chỗ nào để đi. Phải đến Vệ thành bên ngoài hai mươi dặm mới được, thật sự là cực kỳ không tiện.

Nói tới nói lui đều là chuyện mượn tiền tập võ, còn có tiền trang dưỡng lão. Khiến Hổ Trung Nguyên đang muốn nghe người khác nói đến mình cực kỳ mất mặt. Nói đến Thập Lý Linh Hương Đinh, hắn cũng có chút rầu rĩ. Quân thượng cái gì cũng tốt, duy chỉ có dời rất cả thanh lâu ra ngoài thành là không được. Thật sự là chính sách ác nhất từ khi Càn Thiên Sơn kiến thành đến nay! Quả thực chính là mất sạch nhân tính.