Chương - 644: Long Linh huyết sinh (2)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Phi Sương đẩy mạnh cánh tay hắn một cái khỏi má Phi Hàn, vẻ mặt lạnh lẽo nói:

– Ngươi tới nơi này làm gì? Hẳn là cũng rình mò di bảo long tộc trộm mộ phải không?

– Ngươi nói như vậy thì cũng có thể. Chẳng lẽ Phi Sương tiểu thư lại không phải?

Một câu này khiến khí tức Diệp Phi Sương cứng lại. Tông Thủ xuất ra ngọc giản nhoáng một cái trước mặt Diệp Phi Sương, lập tức Long vân dài hẹp thoáng hiện.

– Thứ này không biết ngươi có nhận ra hay không?

Diệp Phi Sương giật mình nhìn kỹ một chút, bên trên ngọc giản có khắc Long vân ấn ký thì kinh ngạc hỏi:

– Thứ này làm sao có thể ở trong tay ngươi?

Tông Thủ cười cười, thầm nghĩ một tiếng quả nhiên. Dựa theo nhắc nhở ở bên trong ngọc giản, Tông Thủ đến bên này chính là chờ mấy vị long tộc tiến hành viện thủ. Từ trong long điện lấy ra một đồ vật là được.

– Vì thế ta mới nói, lần này là trùng hợp.

Hắn cũng không còn ngờ tới, ba người này rõ ràng đều biết trong ngọc giản có một loại bí pháp đặc thù công nhận long tộc, lúc này hơn phân nửa là không dùng được rồi.

Trước kia hắn nhớ trên đầu hai tỷ muội đều có cái sừng nhỏ, lúc này không biết là thi triển thủ đoạn gì mà biến mất không thấy.

Diệp Phi Sương bán tín bán nghi như cũ:

– Diệp thị ta xin giúp đỡ là Thương Sinh Đạo! Hơn nữa xin một thất giai tu sĩ dưới hai mươi tuổi hữu duyên long tộc không có liên quan tới Tông Thủ ngươi.

Đột nhiên ẩn có điều ngộ ra, Diệp Phi Sương trợn to mắt:

– Thì ra là thế, Tông Thủ ngươi là…

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tông Thủ đem ngón trỏ đặt ở bên môi ra hiệu ‘Chớ có lên tiếng’. Diệp Phi Sương nhíu nhíu mày, cũng kịp thời ngừng lại, lúc nàng nói chuyện tuy đã có linh pháp cấm chế phòng người nghe lén nên cũng không dám nhiều lời.

Hừ lạnh một tiếng về sau, vẻ mặt Diệp Phi Sương lộ sự châm chọc:

– Dùng thân phận này tới, ước chừng Cung Chủ các ngươi không nguyện cùng Diệp gia ta có quan hệ gì. Thật không biết tổ mẫu đại nhân vì sao muốn chọn các ngươi là minh hữu.

Tông Thủ không hiểu Diệp Phi Sương đang nói cái gì. Trong lòng hối hận sớm biết như thế, nên tìm Hàn Phương cẩn thận hỏi một chút.

Hắn thầm nghĩ long tộc nhất mạch chẳng lẽ cũng có thời mãn kinh hoặc là Diệp Phi Sương tới tháng? Nói chuyện bốp chát gì vậy?

Dứt khoát không để ý tới nàng, Tông Thủ xoa khuôn mặt trắng hồng của Diệp Phi Hàn:

– Nói, có muốn gọi Thủ ca ca không?

Diệp Phi Hàn thì phát ra ngốc, đang lúc Tông Thủ cho rằng cô bé này đang ngơ ngác thì Diệp Phi Hàn lại bỗng nhiên chảy nước mắt, sau đó ôm lấy Tông Thủ khóc như mưa như khó.

Thanh âm của nàng hàm hồ nghe không rõ, Tông Thủ cố gắng lắng nghe mới lờ mờ phân biệt ra vài câu. Chủ quan là hai năm qua rất khổ, khắp nơi lang thang, thiếu chút nữa chết rất nhớ hắn. Càng nghe phía sau thì sắc mặt Tông Thủ càng thêm âm trầm.

Diệp Phi Sương cũng đồng dạng ngơ ngẩn, rồi sau đó là khe khẽ thở dài, ánh mắt biến ảo không biết là lo lắng hay là đang bi thương hối tiếc.

– Được rồi, là Tuyệt Long Thành đúng không? Sau này tới Càn Thiên Sơn, có ca ca che chở ngươi, không cần sợ hãi. Đám người đó dám tới, ca ca ngươi sẽ vặn chúng thành bánh quai chèo.

Vỗ cái đầu nhỏ của Phi Hàn an ủi mãi tới khi nha đầu kia nín khóc mỉm cười. Tông Thủ mới ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Phi Sương đối diện khóe môi cười lạnh.

Trong lòng Tông Thủ biết lúc này ở trong Vân Giới hơn phân nửa tu giả cũng không cho rằng Càn Thiên Sơn có thể chiến với Thiên Thành Minh một trận, chỉ sợ Diệp Phi Sương cũng không ngoại lệ. Tông Thủ cười nhạt một tiếng nhìn về phía đại môn thạch điện.

– Có thể nói lần này là các ngươi muốn tìm vật gì? Làm sao để đi vào?

Long điện trước khi linh triều nổi lên đã bị người ta hốt sạch, trong trò chơi Thần cũng không có phó bản này, trong tư liệu lịch sử chỉ ghi lại chín Đại Long điện. Đừng nói những cái khác, với cái long điện trước mặt Tông Thủ cũng không biết gì.

Diệp Phi Sương nhíu mày lần nữa muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

– Lúc này các ngươi tới nếu không là người ta ta sẽ không nói. Chúng ta lần này tới Long điện là vì tìm một chủ tài của Long Linh huyết sinh đan!

– Long Linh huyết sinh đan?

Tông Thủ nhíu mày, căn bản chưa nghe nói qua, hắn lại cười cười:

– Nói như vậy các ngươi đến nơi đây là để đào mộ sao?

– Ngươi! Chuyện này làm sao có thể giống nhau?

Lập tức Diệp Phi Sương chán nản đang muốn nói đám người nhìn về phía cách đó không xa.

– Như vậy những người Tuyệt Long Thành này tới đây làm gì?

Diệp Phi Sương theo tầm mắt của hắn nhìn lại, năm nam tử áo đen từ trong mây mù lục tục rơi xuống bậc thang thạch điện.

Diệp Phi Hàn tức thì vô thức ôm hông Tông Thủ chặt hơn.

Cũng may khí tức đặc thù long tộc trên người hai nàng đều bị che lấp và thanh niên bị băng một con mắt thì không khác tu giả nhân loại.

Những người Tuyệt Long Thành nghi hoặc nhìn ba người rồi không bận tâm nữa.

Ngược lại khi trông thấy Tông Thủ thì nhao nhao ngưng tụ hàn quang lập loè, hiển nhiên là nhận ra Tông Thủ nhưng không phải mang bộ dáng thiện ý.

Tông Thủ cười cười lạnh lùng nhìn lại, chỉ là một đám bát giai thôi, hắn không quan tâm.

Đám hắc y nhân kia hơi hơi do dự nhưng vẫn thu hồi ánh mắt. Tựa hồ cũng không nguyện cùng Tông Thủ ở chỗ này tạo ra xung đột.

Diệp Phi Sương cũng không sợ hãi, nàng trầm ngâm nói:

– Chỉ cần là vật có quan hệ với Long tộc thì Tuyệt Long Thành sẽ nhúng tay vào, nhưng đến cùng là vì sao thì ta cũng không biết, bất quá cũng không ngoài dự đoán là mấy thứ đồ kia, nghe nói trong Long điện phong ấn một miếng Long đan Thần Cảnh đỉnh phong, là một vị thượng cổ nghiệt Long, long đan cùng thân thể tách ra phong ấn. Long hình đài chính là chỗ có khả năng có mấy thứ pháp bảo cấp thích hợp đối phó long tộc. Còn có lân phiến giao long bao năm qua…

Những câu kế tiếp Tông Thủ không chú ý nghe, Long đan Thần Cảnh đỉnh phong không phải là thứ Ngao Khôn mấy năm này tại Vân Giới khổ cực tìm kiếm mãi không được sao?

Chỉ là thời gian có chút không đúng, niên đại Ngao Khôn bị phong ấn thời đại sau Vân Hoang. Long ảnh lão nhân lại ly khai Vân Giới trước đó.

Mà long tộc toàn diện rời khỏi Vân Giới là ở thời đại trung hậu kỳ Vân Hoang.

Bất quá thử một lần kỳ thật cũng không sao.

Tông Thủ đã có quyết định, chân long chi huyết trên cánh tay phải trở nên nóng rực.

Rồi sau đó trong chốc lát bên cạnh Tông Thủ truyền đến một tiếng thở dài.. Đúng là Ngao Khôn, thanh âm lộ giới mà đến.

Rõ ràng cũng không có hy vọng, thực sự đồng dạng có ý tứ thử nhìn một chút thôi.

Đang cùng tâm niệm Ngao Khôn trao đổi, bỗng nhiên đám người bên kia đi ra một người tới trước cửa điện.

Tuổi chừng ba mươi, đầu đội cao quan, mặt như xoa phấn, tao nhã, phong thần tuấn tú, chính khí. Khí tức giống như, băng giao bên cạnh Tông Thủ là cửu giai.

– Bản nhân thân Đạo Lăng Tông Phương Minh có chuyện nói với chư vị, lần này di vật ở Long điện mọi người trong thiên hạ đều có thể sở hữu, người có duyên có được. Bất quá theo suy tính của Đạo Lăng Tông ta, linh trận hộ điện điện này mặc dù đã có sơ hở, nhưng bên trong vẫn hung hiểm đến cực điểm.