Chương - 464: Công tử tuyệt dục (1)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời điểm hạ xuống là một đảo đá san hô diện tích không lớn, chỉ dài rộng chừng ngàn trượng.

Ở trên đảo trừ đá ra thì không có gì khác, ngay cả cỏ dại cũng không có nửa điểm.

Nhưng mà trên đảo này hiện tại có thêm vài người.

Bóng người màu vàng nhanh chóng bay xuống, nhanh đến thấy không rõ thân ảnh, sau khi hạ xuống là một mập mạp mặc kim giáp, trông thấy mấy người này thì hơi ngoài ý muốn, nhíu mày chấn động.

– Mấy vị sư huynh, các ngươi ở chỗ này chính là chờ Kim Bất Hối ta? Thật sự là kỳ lạ nha…

Mọi người ở đây dùng Huyền Thái Cực cầm đầu. Còn có Trầm Hoài cùng Tô Thần cũng ở đây.

– Ngươi là con hàng nhút nhát.

Trầm Hoài nghe vậy cười mắng:

– Nếu không phải vì Tông Thủ, mấy người chúng ta cần ở chỗ này chờ ngươi? Ngươi cho rằng ngươi rất hiếm thấy và có tài sao? Suốt một năm hành tung bất định. Nếu không phải vì chuyện Cửu Âm Minh Nữ thì chỉ sợ cũng sẽ không về sơn môn. Sợ rằng sau chuyện ở Tụ Long Sơn thì lại hành tung bất định, ta cùng với sư huynh lúc này mới ở đây chờ ngươi.

– Hắc hắc! Không phải Bất Hối không muốn quay trở lại tông môn. Mà là ở trong tông môn các sư hunh đệ đọc sách tới mức đầu óc điên lên rồi, tiểu đệ trở về một lần sẽ bị giáo huấn một lần, chẳng phải là tự tìm khó chịu?

Kim Bất Hối cười cười hì hì, rồi sau đó thần sắc ngưng nhưng, nghênh ngang đi đến trước mặt Huyền Thái Cực ngồi xuống.

– Sư huynh mời nói, rốt chuyện có chuyện gì quan hệ tới Tông Thủ sao? Vì sao các vị sư huynh lại xem trọng chuyện này?

Tô Thần ở một bên là cười mà không nói. Huyền Thái Cực thì tức giận thở dài:

– Xú tiểu tử, làm sao đã đoán ra lại giả bộ hồ đồ? Tông Thủ này một thân kiếm thuật tuyệt dỉnh, đủ rung động Vân Giới. Dù hôm nay tu vi không đến, ngày sau nhất định xưng hùng Vân Giới. Hắn là nhân vật quan trọng của trăm ngàn năm qua. Huống chi trừ kiếm đạo ra thì hắn là thủ lãnh của một thành độc chiếm thổ địa vạn dặm. Làm sao không khiến người ta chú ý?

Kim Bất Hối nhíu mày, rồi sau đó lại lắc đầu:

– Đứng đầu một thành thì như thế nào? Tu vi Linh Sư của hắn đã tới Hoàn Dương Cảnh. Đoán chừng không cần bao lâu sẽ có thể đạt tới Nhật Du. Mà ở Vân Giới này cường giả thất giai sẽ không ngưng ở thế gian này…

Huyền Thái Cực cùng Trầm Hoài hai người lập tức hai mặt nhìn nhau, lúc này bật cười.

– Dứt khoát, ta ngược lại không nghĩ tới ngươi giữ gìn Tông Thủ như thế. Yên tâm, Hạo Huyền Tông ta không có ác ý với hắn. Chỉ muốn hỏi một chút chuyện kết giao của ngươi và Tông Thủ để suy đoán tính tình của người này mà thôi. Trong Vân Giới, thật là có Nhật Du cùng Thiên Vị Cảnh hoặc Linh Sư võ tu, không thể ngưng lại thế gian này. Nhưng mà lại nói nếu sau khi hắn tiến giai còn có kỳ hạn ba năm, chỉ cần người này có thể trước thất giai khống chế địa vực mười lăm tỉnh, tự thành một quốc gia, trong tay nắm đủ nhân khẩu và vận mệnh thì Đông Lâm Vân Giới có người nào dám bức hắn thoái vị? Trung Ương vương triều, quốc chủ các đại quốc có ai không trên Thiên Vị.

Ánh mắt Kim Bất Hối chớp động, thời điểm đang suy nghĩ thì nghe Trầm Hoài nói:

– Còn có một chuyện, lúc trước ta từng nói với Tô Thần sư đệ là muốn đem Tông Thủ dẫn vào Hạo Huyền Môn. Ngươi cũng biết Tô Thần sư đệ nói thế nào không? Hắn nói ta và Huyền sư huynh không cần vì chuyện này mà hao tâm tổn trí. Ta lại hỏi vì sao mà Kiếm Tông không vừa ý kẻ này? Tô Thần sư đệ lại không nói chữ nào.

Nghe được lời ấy thần sắc Kim Bất Hối lập tức khẽ giật mình, nhìn qua Tô Thần, chỉ thấy người này vẫn như cười mà không phải cười, bộ dáng nói năng thận trọng.

– Nhớ tới Tô Thần sư đã đã từng nói Bá Đao Lôi Động cùng Tông Thủ chính là huynh đệ kết nghãi. Ta lại sai người điều tra hành động của Lôi Động, kết quả người nói thế nào?

Thấy trên mặt Kim Bất Hối quả nhiên lộ ra vẻ tò mò, Trầm Hoài lặng lẽ cười cười:

– Kết quả phát giác có một người là Thất Linh Tông Triệu Yên Nhiên suốt hơn nửa năm ở cùng một chỗ với hắn. Mà hành tung của hắn và Tông Thủ mấy tháng trước trở về Càn Thiên Sơn là tương hợp. Ta biết rõ thời điểm Tông Thủ kế vị thì Thương Sinh Đạo tòa tôn Đại Thiên Đao Thánh đã trở lại giới này!

– Thương Sinh Đạo.

Ánh mắt hơi co lại, trong mắt Kim Bất Hối cuối cùng lộ ra vẻ ngưng trọng. Cơ hồ có thể dự đoán nửa năm trước là Lôi Động cùng Triệu Yên Nhiên ở cùng một chỗ không thể không nói là trọng yếu. Đơn giản là Kiếm Tông cùng Thương Sinh Đạo đang tranh đoạt đệ tử.

Mà Đại Thiên Đao Thánh đã đích thân tới giới này thì làm sao có thể tay không mà về?

Trong nội tâm khẽ chấn động, nghĩ tới một chuyện và Kim Bất Hối lại nhìn qua Tô Thần:

– Trách không được mấy tháng trước Kiếm Tông các ngươi cùng Thương Sinh Đạo kẻ xướng người hoạ. Trước sau đem hai gã tuyệt đỉnh thiên tài thu làm môn hạ của mình. Cái mặc cả ngầm này đúng là tuyệt diệu.

Tô Thần lặng lẽ cười cười, ngửa đầu nhìn lên trời vẫn không nói.

– Những lời này ta đã từng nói qua với Tô sư đệ rồi.

Thần sắc Huyền Thái Cực ngưng trọng lắc đầu:

– Tô sư đệ không nói một lời, những chuyện này cuối cùng chỉ là suy đoán mà thôi, không lên được mặt bàn. Chỉ cần Thương Sinh Đạo không thừa nhận một ngày thì chúng ta cũng chỉ có thể giả bộ như không biết. Sư đệ, ngươi bây giờ có thể biết được hai người chúng ta coi trọng người này thế nào? Sư tôn hắn cũng có ý như vậy.

Kim Bất Hối cảm than, hắn làm sao không biết vì sao hai sư huynh coi trọng như vậy?

Tông Thủ thiên tư tuyệt đại, lại có Thương Sinh Đạo tích lũy tài nguyên làm hậu thuẫn. Cho dù võ đạo hay linh pháp thì thành tựu ngày sau sẽ vang dội cổ kim. Nhìn hắn hùng tài đại lược, mặc dù không mượn xu thế tông môn nhưng Càn Thiên Sơn thành ít nhất vẫn có ba thành khả năng nhất thống Đông Lâm Vân Giới.

Nhân vật như vậy há không ai chú mục?

Đang do dự muốn nói, bỗng nhiên trong nội tâm Kim Bất Hối khẽ động. Nhớ tới không lâu Tông Thủ từng mời Hạo Huyền Tông đồng mưu chuyện Âm Long Hạp. Không biết thằng này có phải sớm nghĩ tới hay không?

Lúc trước còn tưởng rằng Tông Thủ có ý muốn mượn xu thế của Hạo Huyền Tông chống lại các tông. Hôm nay xem ra lại chưa hẳn, ngược lại là lấy lòng nhiều một ít.

Dùng thân phận của hắn thì dù là Thương Sinh Đạo hay là Ngũ Tuyệt Sơn Trang là tông môn chính đạo cũng sẽ trợ lực cho hắn.

Không cần Hạo Huyền Tông cũng chưa chắc không thể bảo vệ Âm Long Hạp.

Suy nghĩ như vậy lại cảm thấy đáng thương cho Lăng Vân Tông. Đắc tội người như vậy thì Lăng Vân Tông tại Đông Lâm Vân Lục sẽ suy giảm, làm chuyện gì cũng khó khăn. Nếu như là Hạo Huyền Tông nhúng tay vào Đông Lâm Vân Lục thì đây là cơ hội tuyệt hảo.

Thời điểm đang do dự thì Tô Thần bên kia lại kêu nhẹ nhìn qua xa xa, nhưng mà qua một lát lại có đoản kiểm từ trên cao lăng không bay tới.

Rơi vào trong tay Tô Thần xoay quanh một lát. Tô Thần nhíu mày, thời điểm ánh mắt ba người nhìn qua thì thực sự thoải mái cầm đoản kiếm, giao cho Huyền Thái Cực nói: