Chương - 724: Phiến ngói không lưu (1)

Thần Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Nói như vậy, vị Yêu Vương kia cũng đã sớm có chuẩn bị. Liệu được chiến trường chính là ở chỗ này. Trách không được hai năm qua Càn Thiên Sơn cơ hồ quét sạch toàn bộ đại hạm trong sông này.

– Thật là đã có chuẩn bị, Thiên Thành Minh ta mấy ngày nay tinh kỵ tứ xuất, công từ phía sau, lại không thấy có người áp giải lương thảo quân khí. Trong ba trăm dặm cũng không bóng người. Xác nhận ở chỗ này dự trữ sung túc, không sợ quân ta vây khốn —

– Ta một mực kỳ quái, Càn Thiên Sơn từ chỗ nào có được tiền tài như vậy. Tuy nói là được thú mộ kia, nhưng cũng không có khả năng giàu có và đông đúc đến tận đây. Quái vật khổng lồ như thất nha đại hạm, mặc dù hợp nhất lực cả tỉnh, một năm cũng chưa chắc tạo được ra một chiếc —

– Chẳng lẽ không thể đi vòng qua chỗ này sao?

– Hắc! Tiểu nhi vô tri ở đâu ra? Người như ngươi không ở nhà quần là áo lượt, rõ ràng lại dám ở chỗ này khoa tay múa chân. Không biết đạo lý đại binh xuôi theo nước mà đi trong binh pháp sao? Bỏ qua con sông này, ngươi bảo đại quân Chư Thành chúng ta lấy nước ở đâu? Dựa vào những Càn Khôn Đại của chư tông chư phái có thể chống một ngày sao?

Thoại âm rơi xuống, tiếng cười lập tức vang vọng toàn bộ quân trướng. Khiến cho người mới hỏi vẻ mặt xấu hổ và giận dữ đỏ hồng.

Bất quá sau khi mọi người cười xong trên mặt vẫn tràn đầy thần sắc lo lắng.

Cũng không phải sầu lo không thể thắng, có Lăng Vân Tông ở phía sau màn chủ trì, thống hợp Chư Thành. Lại thiết hạ bẩy rập, khiến vị Yêu Vương kia cam tâm tình nguyện nhảy đi vào.

Thắng bại một trận chiến này, kỳ thật đã không thể nghi ngờ.

Lúc này chỉ là lo lắng trận chiến này thực lực trong tay bọn họ thương vong quá lớn.

Hùng Ngọc một mình trầm tư, không đi để ý tới. Những người này không phải bộ hạ của nàng, tự nhiên cũng không hy vọng sẽ sai sử như tay chân.

Như nàng nếu thật có thể làm được, như vậy thì cũng nên là đông lâm chư tông lo lắng đối với nàng rồi.

– Bộ ta bảy ngày thương vong bốn vạn người, bốn lần lực tẫn mà bại! Cho tới bây giờ ngay cả bức tường đầu tiên của đối phương cũng không thể công phá. Không ngờ binh lính Càn Thiên Sơn lại tinh nhuệ như vậy! Trách không được muốn xoá đại quân, không cần nước phụ thuộc, cũng không cần phụ tòng.

– Ngươi bốn vạn người coi như tốt, một chi tinh kỵ kinh doanh nhiều năm của ta không lâu trước khi, toàn bộ đều mất trong quân trận. Càn Thiên Sơn mười quân trấn tinh nhuệ nhất cường giả tiên thiên cũng ngoài 300, không ra thì thôi, vừa xuất hiện thì tất sẽ đại thắng, tàn sát không đếm được!

– Trận chiến này căn bản không thể đánh tiếp! Cũng không biết mấy đường còn lại hiện giờ tình hình thế nào nữa.

– Nghe nói cũng không ổn, Càn Thiên Sơn cố thủ, đều tử thương rất nặng, nhưng không cách nào đánh hạ —

Hùng Ngọc cười lạnh một tiếng, biết đượcn hững người này, nhìn như nghị luận phối hợp, nhưng kỳ thật những lời này đều là nói cho mình nghe, là có ý nói bóng nói gió.

Nhíu mày lại, Hùng Ngọc nhìn vân quang cảnh tượng huyền ảo trước mắt, trong mắt tràn đầy hàn ý.

Giây lát sau liền có quyết đoán. Ánh mắt như kiếm kia đảo quanh trong điện, khí tức áp bách liền khiến trong điện phủ lần nữa yên tĩnh lại.

– Ta biết bảy ngày này, chư quân thương vong rất nặng! Hùng Ngọc cũng có chút đau lòng, cứ vậy dây dưa cũng không có ích gì —

Những lời này nói ra, trong lều mọi người đều nhao nhao gật đầu, Hùng Ngọc tiếp theo lại đổi giọng:

– Chỉ là chư vị có từng nghĩ tới, tình hình bên phía Càn Thiên Sơn hiện giờ càng không dễ chịu không? Hôm nay một trận chiến, Thiên Thành Minh ta tuy tử thương mười hai vạn bốn ngàn người. Nhưng ta thấy Càn Thiên Sơn, cũng có 3000 người bỏ mình!

Trong điện một ít người minh bạch mặt đều lộ cười lạnh, đã ước chừng đoán được, vị Liệt Diễm Sơn Thành Chi Chủ này tiếp theo muốn nói gì rồi.

Quả nhiên chợt nghe Hùng Ngọc nói:

– Mà hôm qua, Càn Thiên Sơn tổng cộng cũng không có ngàn người tử thương. Càn Thiên Sơn đã lộ vẻ mệt mỏi. Theo hôm nay mà tính, đúng là lúc cần nhất cổ tác khí mà không phải là bỏ dở nửa chừng! Đêm hôm nay, bổn vương chuẩn bị khêu đèn đánh đêm. Ta định dụng đại quân bốn thành Liệt Diễm, Vân Hà, Long Tượng, Vân Thánh làm chủ, thử lại tấn công lần nữa. Liền bắt tay từ mặt phải, nơi này địa hình rộng lớn, không tiện thủ. Ta hôm nay đã quan sát, xác nhận đó là nơi yếu kém nhất của địch nhân. Đột phá không khó —

Lời nàng còn chưa dứt, trong trướng bồng liền vang lên một tiếng cười lạnh:

– Làm gì phải khó khăn như thế? Bên phía Thượng Tiêu Sơn giờ đã định, đợi đến lúc Tông Thủ chết đi, những quân trấn của Càn Thiên Sơn đều sẽ tự sụp đổ. Hôm nay tấn công mạnh, cũng chỉ tổ tổn hao nhân mạng thôi.

Lời ấy vang lên, mọi người trong lều liền nhao nhao hiện ra vẻ tán đồng.

– Đúng vậy! Lăng Vân Tông sớm có bố trí, chỉ cần Tông Thủ chết thì đại cục liền định! Lúc này cần gì uống phí khí lực!

– Vị Phó minh chủ này của chúng ta ý chí lại không nhỏ. Muốn dùng binh Chư Thành ta để mưu lợi một nhà, quả thật mơ tưởng —

– Vị này Huyền Ngọc công chúa này không để nhân mạng vào mắt, nhưng ta lại đau lòng cho thuộc hạ —

Hùng Ngọc không giận ngược lại cười, hai mắt nheo lại, mang theo một chút sát cơ nhìn người đầu tiên phản bác kia.

Người này cũng không phải người Long Tượng thành, nhưng trước khi Thiên Thành Minh mới lập lại là một trong những phụ thuộc vào Long Tượng thành.

Chỉ nhìn mười Đại Thành còn lại, kể cả Vân Thánh thành chủ Hư Chính Nguyên, Vân Hà Phong Sơn Nộ, đều trầm mặc không nói lời nào.

Lúc này mới thoả mãn cười cười:

– Dừng lại không công, cũng không phải không thể. Nhưng chuyện gì cũng đều phải chờ Lăng Vân Tông xử lý thỏa đáng, lại ngồi mát ăn bát vàng. Chẳng phải lộ ra chúng ta rất vô năng sao?

Một câu, liền khiến cho trong doanh trướng, lần nữa khôi phục lại bình tĩnh. Mà Hùng Ngọc cũng nhìn bên cạnh,, chỗ đó ngồi hai nam tử.

Một vị là Tổ Nhân Cuồng, một vị khác thì trẻ hơn chút, tên gọi Nghiêm Phi Bạch. Đều là đệ tử trọng yếu nhất trong Lăng Vân Tông.

Mà Hùng Ngọc nàng tuy là đứng đầu một thành, nhưng cũng chỉ có thân phận để tử nội môn thôi.

Lập tức tự nhiên cười nói:

– Sau đó kính xin nhị vị để đạo binh tương trợ!

Tổ Nhân Cuồng đối với nữ nhân này ngược lại có chút thưởng thức. Chỉ là việc này, lại còn hơi có chút do dự.

Trong Lăng Vân Tông, lục giai đạo binh là trụ cột. Nhưng dưới nó còn có đạo binh tứ ngũ giai. Lúc này bị hắn dẫn theo ngàn người tới, cộng thêm đông lâm chư tông, cũng có hơn 5000.

Tuy không phải là trụ cột tông môn chính thức nhưng cũng là hội tụ tinh hoa.

Đang do dự, lại nghe Hùng Ngọc tiếp tục nói:

– Trong mấy ngày nay, Hùng Ngọc mấy lần muốn dẫn Càn Thiên Sơn truy kích, nhưng Khâu Vi không hổ là Đại tướng chi tài, đều kịp thời lui về, tuyệt không liều lĩnh. Lộ ra đã có phòng bị đối với đạo binh chư tông ta. Dụ dỗ không thành, liền chỉ có thể cường công. Thỉnh sư thúc yên tâm, Hùng Ngọc sẽ cẩn thận làm việc, hết sức không để tinh nhuệ tông môn có quá nhiều tử thương. Hôm nay Hùng Ngọc cũng không cầu có thể đột phá, chỉ cầu có thể trọng thương chúng, có cái để giao phó là đủ. Nếu không cứ ngồi chơi mà phân ra thắng bại, ta và mọi người cũng không hay lắm.