Q.9 - Chương 6: Tiến tới đi Thư Nhã (1)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong một ngôi biệt thự bên hồ vị danh, Lục Băng Thiến vừa chạy bộ buối sáng về, mặt lấm tấm mồ hôi, giúp việc đi tới hỏi bà ta ăn sáng trước hay tắm trước, Lục Băng Thiến vì chuyện này mà suy nghĩ một lúc, hỏi:

– Nhạc Nhạc ăn sáng chưa?

– Nó tới gần sáng mới về, lúc này làm sao đã dậy được.

Thẩm Tại Tinh từ trên cầu thang đi xuống:

– Chúng ta không cần đợi nó nữa, ăn sáng trước đi rồi còn tới công ty, anh nghĩ không ra, sao em lại để hạng mục Xuân Giang cho nó phá phách như vậy.

– Ai mà sinh ra đã biết kinh doanh chứ?

Lục Băng Thiến bảo giúp việc lấy báo hôm nay, thản nhiên nói với chồng:

– Để nó làm hỏng việc, chẳng phải anh có cớ giáo huấn nó à?

– Có em bảo vệ, ai giáo huấn nổi nó?

Thẩm Tại Tinh bất lực nói, đang đợi vợ biện giải thì thấy vợ đứng sững đó như bị điểm huyệt, mặt không còn chút máu nào, hốt hoảng đi tới:

– Sao thế, Băng Thiến, sao sắc mặt em khó coi thế?

– Không sao cả.

Lục Băng Thiến luống cuống cuộn báo lại:

– Em hơi chóng mặt, mời bác sĩ Tào tới giúp em đo huyết áp…

…………….

Lâm Tuyền xuống máy bay, hôm nay là cuối tuần, Thư Nhã đi cùng xe của Quý Vĩnh tới sân bay đón bọn họ.

Lâm Tuyền hơi chột dạ, không biết Thư Nhã có xem báo không, thấy vẻ mặt cô bình thường liền coi như không có chuyện gì xảy ra. Theo thông lệ, Lâm Tuyền đi gặp Cảnh Nhất Dân trao đổi cuộc gặp với thủ tướng, tới chiều nhận được điện thoại của Quách Bảo Lâm:

– Tiểu Ba, mày ở đâu đấy, chiều có rảnh ăn cơm cùng không?

Lâm Tuyền nhớ tới chuyện Trần Phi Lăng tiếp xúc Bắc Thần, vốn không định đi, nhưng lúc nãy Thư Nhã có nói nhớ Triệu Tĩnh, mình mà trốn tránh chẳng phải làm người ta càng nghi ngờ? Liền hẹn chiều ăn cơm với nhau.

Khi ăn cơm, nhân lúc Thư Nhã và Triệu Tĩnh đi trang điểm lại, Quách Bảo Lâm cười nói:

– Tiểu Ba, anh em bao năm với nhau, mày muốn gì nói huỵch toẹt ra, có cần gây scandal nhắc khéo tao không?

– Mày biết rồi à?

Quách Bảo Lâm thở dài:

– Mày cứ nói tao không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng bây giờ suốt ngày đọc tin đồn đại là một hạng mục công tác trọng yếu của tao. Trần Phi Lăng là nghệ sĩ Bắc Thần trọng điểm chú ý, cô ấy muốn về Tĩnh Hải học tập, khả năng có ý rút khỏi giới biểu diễn, nếu như vậy Bắc Thần còn ký hợp đồng với có ấy làm gì nữa? Không ngờ đây lại là bài của bọn mày! Để tao an bài cho, đảm bảo cho bà lớn bà nhỏ của mày không phát hiện nổi.

Lâm Tuyền giật mình ngó quanh, chỉ sợ Thư Nhã nghe thấy, dù cảm giác Thư Nhã đã chấp nhận chuyện của mình và Phương Nam, song với bất kỳ ai, chẳng dễ chịu khi chia sẻ người mình yêu:

– Xéo đi, bà lớn bà nhỏ cái gì. Hôn lễ của mày và Triệu Tĩnh thế nào, tuần trăng mật an bài ra sao, có cần tao giúp không?

– Chuyện của tao không cần mày lo.

Quách Bảo Lâm không cho Lâm Tuyền đánh trống lảng:

– Rốt cuộc mày có muốn Trần Phi Lăng về Tĩnh Hải không?

– Chuyện Bắc Thần cũng chẳng tới lượt tao lo.

Lâm Tuyền sao dễ bị mắc bẫy Quách Bảo Lâm như thế, nhìn thấy trong cửa kính bóng Thư Nhã và Trần Phi Lăng đi về phía họ, nâng ly rượu lên nháy mắt với Quách Bảo Lâm.

– Hai người thảo luận chuyện gì mà cười gian thế hả?

Triệu Tĩnh ngờ vực nhìn hai người bọn họ:

– Làm gì có, chuyện kinh doanh thôi.

Lâm Tuyền cười ha hả:

Thư Nhã bĩu môi:

– Còn chuyện gì ngoài chuyện Trần Phi Lăng, từ lúc Lâm Tuyền xuống máy bay, tôi thấy mắt anh ấy láo liên như trộm rồi.

“Khụ khụ khụ…” Hai ngày liên tiếp Lâm Tuyền bị sặc, nuốt vội rượu xuống, hỏi:

– Té ra em biết rồi à?

Thư Nhã ngồi xuống, làn thu ba liếc sang, nhạo báng nói:

– Bạn trai của mình và nữ minh tinh gây ra scandal, nếu là người biết cuối cùng, chẳng phải quá đáng thương?

Quách Bảo Lâm đứng dậy, kéo tay Triệu Tĩnh nói:

– Ở đây không còn chuyện gì của bọn tao nữa, việc mày nói tao khắc ghi trong lòng.

Lâm Tuyền thấy Quách Bảo Lâm muốn chuồn, trước khi đi còn đổ thêm dầu vào lửa, chỉ tiếc là cách xa quá đá không tới.

Quách Bảo Lâm kéo Triệu Tĩnh chạy đi như gió, ở nhà hàng không tiện nói chuyện, ra ngoài rồi đi tới công viên gần đó, Lâm Tuyền mới nhìn Thư Nhã, nói hết sức tội nghiệp:

– Không phải anh giấu em, mà thực sự không có gì để nói…

– Không cần anh giải thích.

Thư Nhã đưa tay ra chặn miệng Lâm Tuyền, mắt long lanh như hồ nước:

– Anh giải thích, em sẽ thấy mình thực sự đáng thương. Em không muốn quản chuyện của anh, cũng quản không nổi, đôi khi em thấy anh cách mình xa qua, anh xuất sắc như vậy, còn em không là cái gì cả, chỉ là cô gái bình thường, nhất là hôm nay Vưu Giai đưa báo cho em xem, hỏi người đó có giống anh không? Em không ghen, chỉ thấy mình nhỏ bé, dù chỉ có chút xíu hào quang của Trần Phi Lăng, em đã không cần phải sợ hãi như vậy.

Trong lòng Lâm Tuyền, Thư Nhã nhiệt tình vui vẻ, không muốn nhìn cô như thế, ôm cô vào lòng.

Thư Nhã dựa đầu vào vai Lâm Tuyền, ngước mắt lên nhìn y:

– Cách xa anh một chút, em không tới mức lạc mất bản thân, nếu sau này sống với anh, thân thể này là của anh, trái tim này là của anh, thậm chí có khi linh hồn cũng không tìm thấy bất kỳ chút nào thuộc về mình, nếu tình yêu là thế thì em không muốn, em sẽ trở nên nhỏ nhen, đi so đó chuyện vụn vặt, ngày ngày đề phòng anh vụng trộm với người khác, rồi biến thành nữ nhân làm anh căm ghét..

Lâm Tuyền không ngờ Thư Nhã có suy nghĩ như vậy, cảm thấy được sợ hãi thực sự trong cô, khẽ vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói:

– Sẽ không như thế đâu.

– Anh nhận lời với em một việc được không?

– Ừ.

Lâm Tuyền chưa hỏi việc gì đã gật đầu chắc chắn:

– Vưu Giai từ chức rồi, em đã nói với anh, có công ty du lịch dựa vào Quốc Tế Tĩnh Hải sắp phá sản, cô ấy muốn tiếp nhận nó, em cũng muốn từ chức, nhưng vừa nói với trong nhà, đã bị ba mẹ em mắng một trận, anh ủng hộ em chứ?

– Em không sợ vất vả à?

– Sợ, em là cô gái bình thường, thích cuộc sống dễ chịu nhẹ nhàng.

Thư Nhã vùi đầu vào lòng Lâm Tuyền:

– Nhưng em càng sợ anh mỗi ngày cách em xa hơn.

Lâm Tuyền không giải quyết nổi mấy chuyện phức tạp thế này, đem chuyện Thư Nhã muốn làm du lịch kể cho Phương Nam, Phương Nam hiểu tâm tư của Thư Nhã hơn, thở dài:

– Trần Vũ thấy cậu chói mắt như thế thì né tránh, Thư Nhã lại ra sức đuổi theo.

Nhớ tới ánh mắt quyến luyến của Trần Phi Lăng, cười mắng:

– Mỗi cô gái ở bên cạnh cậu đều sống không thoải mái gì.

– Còn chị thì sao?

Lâm Tuyền hỏi:

– Tôi à? Tôi sớm chấp nhận số mệnh rồi.

Phương Nam đặt một chồng tư liệu lên bàn Lâm Tuyền:

– Giờ tới cậu chấp nhận số mệnh, tôi phải đi giúp Thư Nhã cố vấn chuyện công ty du lịch, số tài liệu này cậu tự xử lý.

Được Lâm Tuyền ủng hộ, lực cản trong gia đình tất nhiên không còn, Thư Nhã mau chóng nộp đơn thôi việc, chỉ còn chút việc chưa bàn giao hết. Đỗ Nguyệt vốn tưởng Thư Nhã từ chức chuyên tâm làm quý phu nhân chăm lo cho Lâm Tuyền, không ngờ cô cùng Vưu Giai làm du lịch, cảm khái làm nữ nhân của Lâm Tuyền thật hạnh phúc, có thể thoải mái làm chuyện mình yêu thích.

Hạng mục du lịch của Quốc Tế Tĩnh Hải là do một công ty du lịch mượn danh nghĩa họ làm, công ty du lịch đó vì kinh doanh không tốt nên đã đóng cửa, Quốc Tế Tĩnh Hải vì bảo vệ chữ tín của bản thân, không bỏ hạng mục du lịch này, trước giờ do Vưu Giai phụ trách.

Vưu Giai tính cách hướng ngoại phóng khoáng, sau khi tìm hiểu rõ quy trình hạng mục du lịch, liền muốn nhận hạng mục đó tự mở công ty. Vương Lệ nghe Vưu Giai kể cũng tỏ ra rất nhiệt tình, thậm chí cổ động bạn trai mình cũng từ chức, cùng nhau sáng nghiệp.