Q.7 - Chương 17: Ngày tuyển cử (1)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha ha, con đúng là chưa bao giờ nghĩ tới khá năng đó, cuộc đời nếu không ước mơ thì tình yêu còn màu sắc gì nữa.

Ngụy Gia Cường hơi nhếch môi lên cười:

– Mẹ con theo ba lúc ba chỉ là nhân viên tạm thời, biên chế chưa được giải quyết, mẹ con sở dĩ nhìn trúng ba chủ yếu vì ba có tiền đồ.

– Tự khen mình không biết xấu hổ kìa.

Vợ Ngụy Gia Cường cười mắng:

– Đó là do nhãn quang của em tốt.

Rồi thấy có vẻ không phải việc hệ trọng, bỏ đi lo việc nhà.

– Tình yêu, tình yêu là cái gì?

Ngụy Gia Cường ngồi thẳng dậy:

– Ba cũng đã đi qua thời trẻ, ba hiểu, ba muốn nói với con rằng, con có thể không coi trọng hiện tại của cậu ta, song không thể không để ý tới tương lai của cậu ta.

Nghe cha dùng tình cảm lay động, Ngụy Tiểu Thanh có chút lưỡng lự, như bị nói trúng điểm yếu, song giọng điệu không chịu thua:

– Ba bằng vào cái gì nói Trần Tấn chỉ có thể làm nhân viên quèn?

– Đám trẻ bọn con cứ kích động lên là bất chấp hết, nhưng ba là ba con, không lo mà được sao? Trần Tấn giỏi cũng được, kém cũng được, muốn lên muốn xuống, quan trọng phải xem Lâm Tuyền ý thế nào.

– Lâm Tuyền ư?

Ngụy Tiểu Thanh càng thêm nghi hoặc:

– Anh ấy là ai mà quyết định tương lai của Trần Tấn, mà Trần Tấn là em họ của anh ấy, vì sao anh ấy không giúp?

– Lâm Tuyền là ai à? Cha nói thế này nhé, nếu nói bí thư Cảnh hiện là người quyền thế nhất Tĩnh Hải, nhưng chỉ cần hết nhiệm kỳ, ảnh hưởng của ông ấy sẽ bị người kế nhiệm thay thế. Nhưng Lâm Tuyền lại không như thế.

Ngụy Gia Cường không biết diễn đạt thế nào cho con gái hiểu:

– Người từng có ân oán với Lâm gia, hiện ai là không sống nơm nớp. Lâm Tuyền là cháu của Trần Nhiên thật đấy, nhưng Lâm gia và đám người thuộc bối phận cha mẹ Trần Tấn có ân oán rất lớn, gần như đoạn tuyệt qua lại. Cha mẹ Trần Tấn năm 2001 về Tĩnh Hải, gặp đúng thời cơ kiếm không ít tiền, nhưng hai năm qua, thời cơ càng tốt hơn, sao lại càng đi xuống, tình hình trong nhà Trần Tấn ra sao, con có quan tâm không?

– Con chỉ thích Trần Tấn, quan tâm tới cái đó làm gì?

– Ha ha ha, cha mẹ Trần Tấn thích sĩ diện phô trương, chắc là nợ bên ngoài không ít tiền.

– Không thể nào.

Ngụy Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi:

– Con nghe ở đơn vị nói kinh doanh cát sỏi kiếm lắm mà.

Ngụy Gia Cường trêu:

– Con nói không quan tâm tới chuyện này cơ mà.

– Người ta nói, con chỉ nghe thôi.

Ngụy Tiểu Thanh cãi cố, thực ra cô bắt đầu thích Trần Tấn không quan tâm tới cái đó thật, song nếu có ý định đến với nhau, sao có thể không chú ý tới, nữ nhân thường bị gán với mơ mộng, song các cô gái ở chuyện này còn thực tế hơn nam giới:

– Vậy vì sao bãi cát sỏi của họ bị thua lỗ, do Lâm Tuyền gây khó dễ à?

Ngụy Gia Cường cười rộ lên:

– Lâm Tuyền không thèm làm thế, con giá cao ba mẹ Trần Tấn quá, cậu ta chỉ cần nói một câu có ảnh hưởng là đủ, mà cũng lạ, nhìn tình hình hôm nay, những tin đồn hai năm trước không phải từ cậu ta mà ra.

– Tin đồn gì ạ?

Từ ngữ khí cẩn thận của cha, Ngụy Tiểu Thanh cảm nhận được sức ảnh hưởng của Lâm Tuyền, tò mò tăng mạnh:

– Năm 2002, đại thọ của lão bí thư, nghe nói Lâm Tuyền trở mặt tại chỗ với ba mẹ Trần Tấn, hai bên còn nói rất nhiều lời tuyệt tình.

Ngụy Gia Cường vỗ trán, không hiểu nổi chuyện vòng vo trong đó:

– Tin đồn có nhiều chỗ không thật cũng bình thường, chỉ là hai năm nay không ai đứng ra thanh minh, thế mới lạ.

– Vậy chuyện hôm nay là sao? Quan hệ giữa Lâm Tuyền với Trần Sở, Trần Tấn tốt lắm mà, trông không phải giả.

– Không phải giả, có lẽ Lâm Tuyền biết một ít tin đồn, nên hôm nay ra mặt.

Ngụy Gia Cường rất tự tin vào nhãn quang của mình:

– Ba không quản chuyện của các con nữa, không có lực cản này, Trần Tấn hẳn là chàng trai có tiền đồ.

Ngụy Tiểu Thanh không phải là cô gái sống trong lồng kính, cô còn nhớ khi choa mình ở xã, ông ngoại, cậu đối đãi với nhà mình ra sao, đến khi cha chuyển lên khu Tĩnh Nam, thái độ của bọn họ thay đổi hẳn. Hiện thực là thế đấy, Ngụy Tiểu Thanh thích Trần Tấn, nhưng cuộc nói chuyện hôm nay hiểu ra khổ tâm của cha, lòng càng tò mò về Lâm Tuyền, không ngờ chàng trai gầy gò lại có sức mạnh lớn như thế.

Cô vào phòng mình, bật máy vi tính lên, gõ hai chữ “Lâm Tuyền”, hiện ra hàng trăm kết quả, có vẻ là người trung tên thôi, giảng viên Đh Tĩnh Hải, không phải rồi. Tiến sĩ Đh Đông Hải, không phải; nghi can cưỡng hiếp… Không phải; kinh tế luận… Khó hiểu quá, không giống; Lâm Tuyền đánh gãy chân công nhân Giang Tây trốn mỏ, càng không phải…

Ngụy Tiểu Thanh không đủ kiên nhẫn đọc từng kết quả tìm kiếm, mắt nhìn vô định vào màn hình, bấm, bấm, bấm… Chả nhớ kết quả mấy trăm, mới nhìn thấy Lâm Tuyền đưa ra phát biểu bi quan về hạng mục Thế Kỷ thành Lệ Cảnh…

Ngụy Tiểu Thanh ngồi bật dậy, đột nhiên nhớ ra mình từng đọc rất nhiều bài nói về cuộc chiến cổ phiếu giữa Liên hợp Tĩnh Hải và Tổng cty xây dựng, lấy tinh thần đọc hết lại từ đầu, trong cuộc chiến đó Liên hợp Tĩnh Hải như con dã thú hung hãn, có vẻ không giống khí chất của Lâm Tuyền, cảm giác Lâm Tuyền gây cho cô không có tính xâm lược như thế.

Ngụy Tiểu Thanh nhớ ra gọi điện cho Trần Tấn:

– Anh có hiểu người anh họ của mình không?

Trần Tấn đang ngồi trước máy vi tính, hắn cũng làm việc tương tự như Ngụy Tiểu Thanh, hiển nhiên hắn tìm kiếm chuẩn xác hơn nhiều, tổng hợp lại tin tức, Lâm Tuyền đúng là người khống chế thực sự của Liên hợp Tĩnh Hải, thậm chí hắn còn nghi ngờ Lâm Tuyền cố ý làm kết cấu tài vụ phức tạp, từ tin tức trên mạng không sao đoán được quy mô đầu tư của Liên hợp Tĩnh Hải.

Sáng hôm sau, Ngụy Tiểu Thanh từ phòng ngủ đi ra thì Ngụy Gia Cường đang đọc báo trước bàn:

– Tám giờ rồi, sao ba còn ở đây?

– Con cũng biết là tám giờ rồi kia à?

Ngụy Gia Cường gấp báo lại ném lên bàn, cầm cốc sữa ống:

– Hôm nay tuyển cử thị trưởng, không cần phải đến cục.

– À…

Ngụy Tiểu Thanh ngáp dài, chẳng nói gì hết, loại chuyện tuyển cử ở trong nước là thứ nhàm chán nhất, đi vào phòng vệ sinh.

Vợ Ngụy Gia Cường cầm chiếc ca vát đi tới, bảo chồng ngẩng đầu lên:

– Khóa sau vẫn là Trương Quyền à?

– Còn ai nữa, ông ta là nhân tuyển duy nhất.

Ngụy Gia Cường bĩu môi:

– Khi tuyển cử có nhân viên công tác theo dỗi, muốn bỏ phiếu trắng cũng chẳng được.

Nhận cặp từ tay vợ, đi ra cửa thay giày.

Ngụy Tiểu Thanh thò đầu vẫn còn dính kiem đánh răng trên môi, gọi với theo:

– Ba, đợi con 10 phút, cho con đi nhờ xe với.

Ngụy Gia Cường đợi con gái thay đồ xong thì đã gần 8h30, xe đi qua đường Đào Viên, thấy một chiếc Volvo xám bạc vọt qua, Ngụy Gia Cường chỉ nói:

– Đó là xe của Lâm Tuyền.

Ngụy Tiểu Thanh bĩu môi thuận miệng nói:

– Cũng chẳng phải là xe đắt tiền.

Ở Tĩnh Hải này BMW, Mercedes chẳng biết có tới bao nhiêu cái, lexus cũng có vài cái, Volvo có là gì, Ngụy Gia Cường cười:

– Đúng là chẳng phải xe đắt tiền, thua cả xe của ba. Sớm thế này Lâm Tuyền đi đâu?

Thấy chiếc Volvo rẽ vào đường Thế Kỷ, thầm nghĩ, Lâm Tuyền tới hội trường làm gì?

– Quay đầu, đi sát vào lề để Tiểu Thanh xuống xe.

Ngụy Gia Cường bảo tài xe dừng xe lại, chưa đợi xe dừng hẳn đã mở cửa bảo con gái:

– Con tự bắt xe tới đơn vị đi.

Ngụy Tiểu Thanh tức tối vì bị đuổi khỏi xe, nhìn chiếc Mitsubishi phóng vụt đi, không hiểu cha đuổi theo Lâm Tuyền làm gì?

– Xe cục trưởng Ngụy đuổi theo đằng sau.

Quý Vĩnh không chỉ lái xe cẩn thận mà còn rất để ý nhớ số xe những nhân vật có ảnh hưởng tại Tĩnh Hải:

Lâm Tuyền đặt báo xuống, hạ cửa kính gật đầu với chiếc Mitsubishi đi song song.