Q.11 - Chương 2: Muốn bắt phải thả (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Giai Minh và Thẩm Nhạc đi qua đại sảnh, tới phòng theo dõi chứng khoán mà tổng bộ chuyên thiết lập cho cao tầng, Lục Băng Thiến, Thẩm Tại Tinh, Lục Trọng Đạt luôn túc trực ở nơi này, theo dõi xu thế của cổ phiếu Năng lượng Hoành Điếm, nhìn biểu đồ đủ thấy tranh đoạt kịch liệt, có điều Trương Giai Minh hiểu thực tế Thẩm Thị kháng cự rất yếu ớt. Tuy hắn không rõ tình hình tài vụ cụ thể của Thẩm Thị, nhưng báo chí nói chuỗi tài chính của Thẩm Thị có vấn đề không sai sự thực là báo, Thẩm Thị đúng là đã tổn hao quá nhiều ở Tĩnh Hải.

Thẩm Tại Tinh thấy Trương Giai Minh đi vào thì chất vấn:

– Kế hoạch của cậu chẳng có tác dụng gì cả, hôm qua bọn chúng ngừng tấn công một ngày, song khó khắn lắm kéo được cổ phiếu lên hôm qua đã thất thủ vào sáng nay. Nhìn cổ phiếu 00601 đi, chẳng lẽ Thẩm Thị phải chấp nhận phương án mua lại của chúng à?

Thẩm Tại Tinh ấn điều khiển chuyển qua biểu đồ cổ phiếu 00601, cả sáng đều chạm đáy, chiều có ít đơn mua tiến vào, song chịu không nổi áp lực đơn bán ra.

Lục Trọng Đạt trấn tĩnh hơn:

– Đầu tư vào tổng công ty XD chắc chắn sẽ tổn thất một phần, không thể trách chú em đây.

Trương Giai Minh cười nhạt:

– Từ chuỗi tài chính có chút vấn đề ra thì công ty thuộc Thẩm Thị không có vấn đề gì lớn, cổ phiếu liên tục giảm xuống nhất định thu hút các cơ cấu đầu tư nhảy vào, đạo lý tương tự tiền nóng đổ vào thị trường địa ốc Tĩnh Hải. Chỉ là hiện giờ các cơ cấu khác đang đợi thời cơ tốt nhất thôi, chẳng lẽ các vị sợ Liên hợp Tĩnh Hải dọa được các cơ cấu đầu cơ trục lợi đứng ngoài.

– Nói thế cũng không sai…

Lục Trọng Đạt gật đầu:

– Có điều áp lực của Thẩm Thị rất lớn, trước giờ Ngân Hàng Trí Tín là nơi cung cấp tài chính chủ yếu của Thẩm Thị, nhưng bọn họ vừa phát tới công hàm nói, nếu giá cổ phiếu của Năng lượng Hoành Điếm, địa ốc Thẩm Thị tiếp tục hạ xuống, bọn họ sẽ giảm đánh giá tín nhiệm với Thẩm Thị.

Giảm thấp tín nhiệm tức là hạn ngạch cho vay cũng giảm, tiền lệ này xuất hiện, các cơ cấu tài chính khác sẽ nhanh chóng làm theo, khiến tài chính giật gấu vá vai của Thẩm Thị càng nguy ngập.

Lục Băng Thiến hiện có khổ không nói ra nổi, hôm qua sau cuộc họp thường ủy tỉnh trưởng phòng tuyên truyền Dương Húc đã tức giận gọi điện thoại tới, chất vấn quan hệ giữa báo XX và Thẩm Thị, còn yêu cầu Thẩm Thị xem xét khả năng hòa giải với Liên hợp Tĩnh Hải, hôm nay Trí Tín đưa ra công hàm này.

Công hàm, tức là có người muốn thông qua phương thức này gây áp lực với Thẩm Thị, muốn Thẩm Thị hòa giải.

Nhưng nếu hòa giải được đã chẳng làm mấy chuyện khiến hai bên thành kẻ thù không kể cởi bỏ này.

Mắt Lục Băng Thiến ánh lên oán độc, lòng nghĩ, Thẩm Thị nhất định chống lại được áp lực, dù sao tiền bị kẹt ở Tĩnh Hải đâu phải chỉ có một mình Thẩm Thị, những tập đoàn kia tuy trách Thẩm Thị dẫn họ vào lầm đường, nhưng lúc này chỉ có thể đoàn kết với nhau, nếu không chẳng thể thoát thân được. Có điều những tập đoàn đó cũng gian xảo vô cùng, bọn họ nhìn thấy chuỗi tài chính của Thẩm Thị có vấn đề, liền lộ ra bộ mặt đói khát, muốn ngoạm Thẩm Thị một cái thật lớn, bù đắp tổn thất ở Tĩnh Hải. Đúng là càng nghĩ càng tức, Lục Băng Thiến hít sâu mấy hơi, nhưng ngực vẫn phập phồng, cơn giận không sao lắng xuống được.

Lục Trọng Đạt nhớ tới lời Lục Thúc Cung nhờ luật sư chuyển về:” Đây là cạm bẫy.”

Cứ đi mỗi bước lại cảm giác tiến thêm một bước vào cảm bẫy khủng khiếp, có lẽ Liên hợp Tĩnh Hải không đáng sợ, song Thẩm Thị quá khinh địch chọn chiến trường là Tĩnh Hải là sai lầm chí mạng, nơi đó giống như một cái đầm lầy, càng vùng vẫy càng lún sâu.

Làm sao thoát khỏi khốn cảnh này đây? Lục Trọng Đạt nhìn Trương Giai Minh, gửi gắm vào kế hoạch nguy hiểm của kẻ này hay thí xe giữ tướng? Quan trọng là hiện giờ không thấy Liên hợp Tĩnh Hại có dấu hiệu bị cuốn vào kế hoạch của hắn, nhưng thế công với Thẩm Thị ngày càng mãnh liệt.

– Chú em Trương có phương án nào tốt hơn không? Nếu không chúng tôi chỉ còn cách giảm cổ phần ngoại vi, tập trung bảo vệ công ty CK do Thẩm Thị trực tiếp khống chế thôi.

– Giảm cả cổ phần ở tổng cty XD?

Trương Giai Minh hỏi lại:

– Đúng bao gồm cả cổ phần của Tổng cty XD.

Từ ánh mắt bình tĩnh của Lục Trọng Đạt, Trương Giai Minh không nhìn ra bất kỳ điều gì, so với Lục Băng Thiến mặt mày nhăn nhó khó coi ngồi kia, trong mắt hắn, Thẩm Thị có quy mô ngày nay, e đa phần nhờ công Lục Trọng Đạt.

Giảm cổ phần của tổng cty XD mặc dù sẽ tạo thành tổn thất cực lớn, nhưng thể hiện Thẩm Thị chủ động hòa giải với Liên hợp Tĩnh Hải theo ý của chính quyền, nếu Thẩm Thị chịu lép, Liên hợp Tĩnh Hải còn không buông tha, áp lực sẽ chuyển sang Liên hợp Tĩnh Hải.

Mặc dù kế hoạch của Trương Giai Minh gây ra áp lực bên ngoài cực lớn cho Thẩm Thị, nhưng cũng tạo thành bước ngoặt giúp Thẩm Thị rút quân mà không lo bị truy sát.

Thẩm Thị rút rồi, hai bên mà hòa giải thì Trương Giai Minh còn có tác dụng gì nữa đây, Thẩm Nhạc lôi hắn về từ New Zealand chỉ vì mục đích này, hắn cũng đã làm không ít việc phạm pháp, không khéo khi đó có chuyện gì, hắn bị lôi ra làm ma thế mạng, Trương Giai Minh do dự mất một lúc rồi nói:

– Ai cho tôi mượn điện thoại.

………..

Ở trong khoang chiếc xe thương vụ trông rất bình thường, Trương Đào gập điện thoại lại, trán toát mồ hôi, hỏi Vương Hiểu Dương:

– Có phải vừa rồi giọng tôi không được tự nhiên không?

Vương Hiểu Dương ngồi đối diện khoát tay:

– Đừng lo, chúng tôi đã nghĩ tới điểm này trước rồi, nên đã gây nhiễu tín hiệu, vừa rồi cậu không thấy chất lượng đối thoại không tốt à?

Trương Đào gật đầu thở phào.

Lâm Tuyền đứng dậy vỗ vai Trương Đào:

– Lần này cám ơn cậu nhiều lắm.

Trương Đào hơi bối rối, không biết bao lâu rồi Lâm Tuyền mới có hành động thân thiết như thế với hắn, hiện giờ chẳng những tình cảm thời đại học đã vì chuyện quá khứ phai nhạt, mà ngay địa vị hai người cũng cách nhau quá xa:

– Tôi chỉ mong có thể giúp được Trần Vũ, huống hồ công việc hiện giờ cũng không tệ, tôi không muốn mất việc.

Rồi hỏi Vương Hiểu Dương:

– Có tác dụng không?

– Thời gian nói chuyện quá ngắn, nên nếu như Trương Giai Minh không có mặt ở vị trí chúng ta dự đoán sẽ không tìm được, phải đợi điện thoại của đồng nghiệp ở tỉnh thôi. Cho dù lần này không tìm ra cũng không sao, chỉ cần cậu báo cáo “đúng sự thực” với hắn tình hình ở Tĩnh Hải, hắn sẽ gọi điện cho cậu lần nữa.

Vương Hiểu Dương cười lớn:

Một lúc sau điện thoại của Vương Hiểu Dương vang lên, hắn lấy ra xem, nói:

– Điện thoại của cục trưởng Lưu, xem ra có tin rồi.

Nhận điện thoại xong, quay sang hỏi Lâm Tuyền:

– Đúng như cậu dự liệu, nguồn tín hiệu phát ra từ tổng bộ Thẩm Thị, sim thuộc về một nhân viên ở đó, có nên áp dụng hành động không?

Trương Đào khẩn trương nhìn Lâm Tuyền, từ câu cuối cùng của Vương Hiểu Dương, hắn nhận thấy ảnh hưởng mạnh mẽ của Lâm Tuyền tại quan trường.

Lâm Tuyền suy nghĩ:

– Nếu bắt bây giờ thì có chắc không? Tổng bộ tập đoàn Thẩm Thị lớn như vậy, cảnh sát có đủ lực lượng không?

– Nếu muốn bắt bây giờ, cảnh sát tỉnh phải bố trí.

– Không kịp nữa rồi.

Lâm Tuyền chỉ đồng hồ:

– Sắp tới giờ tan tầm, sẽ ảnh hưởng tới hành động. Trương Giai Minh nếu đã tin tưởng Trương Đào, Trương Đào cũng báo cáo “đúng sự thật” về tình hình của Tĩnh Hải, vậy tôi muốn xem bọn chúng có hành động gì. Muốn bắt Trương Giai Minh phải chắc chắn 100%, nếu để hắn thoát sẽ càng nguy hiểm hơn.