Q.6 - Chương 37: Nhát dao cuối cùng (4)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Em đừng nói nữa.

Lục Bá Uyên ngăn vợ lại, trầm ngâm:

– Kinh lịch nhân sinh của Lâm Tuyền phức tạp như thế, làm sao có thể hiểu ngay được? Ba, con thì con tin nhãn quang của Cầm Nam, anh ấy chọn học trò rất khắt khe, không chỉ tài năng mà còn chọn đạo đức nữa, mấy ngày qua con đọc hết bài luận của nó, đúng là rất có thiên phú, tư tưởng sâu sắc, ít nhất con chưa thấy trong giới học thuật kinh tế có ai sánh được với nó.

Lục Tinh Viên nhớ lại lời Phương Nam nói trước khi đi, lại không kìm được thương tâm, nước mắt nước mũi chảy ra, khóc như đứa bé, vừa áy áy với Thẩm Tinh Phục, Thẩm Vi Dân đã mất, lại không còn mặt mũi nào đi gặp Lâm Tuyền. Lục Nhất Mạn rất lo, ông nội tuổi cao rồi, mấy ngày qua tâm tình cực kỳ bất ổn, gặp chuyện này nữa e càng sa sút.

Vừa rồi còn chưa kịp ăn gì, năm người bọn tìm quán cơm ăn qua loa, Trần Lục đề nghị:

– Bác Lục, hay là bác và ông về Kiến Nghiệp đi, cháu với Tiểu Mạn ở Tĩnh Hải vài ngày.

Lục Nhất Mạn phủ quyết:

– Nếu muốn tìm Trương Đào thì em không ở lại đâu.

Lục Bá Uyên vỗ vai con gái:

– Con ở lại đi, ba thấy Lâm Tuyền không bài xích con, con hãy thử nói chuyện với nó xem.

Tiễn đám Lục Bá Uyên lên xe rồi, Trần Lập và Lục Nhất Mạn bắt taxi tới Tân thành Nam Cảng, thuê phòng ở nhà khách, nhưng không có manh mối gì, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, hoàng hôn hai người cùng đi dạo trên phố, tuy là một đôi, nhưng chẳng hề có cảnh tay trong tay đi bên nhau, Lục Nhất Mạn hai tay chắp lưng bước đi thong thả, rất ít nói chỉ chăm chú nhìn cảnh thành phố.

Trần Lập quá quen với điều này rồi, im lặng đi bên cạnh, buổi buổi này nam nữ yêu nhau dăm ba tháng là sống như vợ chồng, bọn họ chính thức thành người yêu đã được một năm, song đừng nói là bước cuối cùng kia, ngay cả chuyện hôn nhau cũng chỉ vào trường hợp đặc biệt, Trần Lập còn nhớ tổng cộng ba lần.

Nhìn bóng hình xinh đẹp của Lục Nhất Mạn, Trần Lập không khỏi nghĩ, đúng là em họ của Lâm Tuyền có khác, tính cách tới năm phần giống nhau.

– Á, kia chẳng phải là Lâm Tuyền sao?

Chợt Lục Nhất Mạn hô lên:

– Đâu?

– Kia kìa, trên cầu ấy.

Trần Lập nhìn theo hướng ngón tay Lục Nhất Mạn chỉ, qua đám đông, ở cây cầu xa xa, Lâm Tuyền đang ngồi trên lan can cầu gỗ, nhìn một cô bé khiêu vũ trên cầu, thực tình mà nói nếu không phải Lục Nhất Mạn nhắc trước, khoảng cách xa như thế Trần Lập có nhìn cũng không thể nhận ra Lâm Tuyền, không khỏi có chút ghen tuông.

– Ba, ba lại nhìn đi đâu rồi, ba còn không tập trung con không múa cho ba xem nữa.

Tiểu Tư Vũ lắc tay Lâm Tuyền phụng phịu nói:

– Lần trước ba đã không tới trường xem con biểu diễn rồi.

Lâm Tuyền cố lấy tinh thần, nhìn khuôn mặt trẻ thơ ấm lòng người của Tiểu Tư Vũ:

– Không phải, con gái ba múa đẹp lắm cho nên ba đang nghĩ xem mua quà gì cho Tư Vũ mà.

– Thật sao?

Tiểu Tư Vũ chuyển giận thành vui:

– Vậy con múa hồ thiên nga cho ba xem.

Lục Nhất Mạn kéo Trần Lập đi vội tới, chưa kịp đến gần có một thanh niên mặc vest đi ra ngăn lại:

– Xin lỗi, cây cầu này tạm thời không thể đi qua, phiền anh chị đi đường vòng, rất xin lỗi.

Trần Lập ngạc nhiên nhìn người đó, rồi nhìn về phía cây cầy gỗ, chỉ có cô bé xinh đẹp như thiên thần đang múa, không có ai khác, thì ra bên cạnh còn có ba người mặc vest ngăn không cho người khác tới gần.

Lục Nhất Mạn chỉ Lâm Tuyền:

– Chúng tôi quen anh ấy.

Lâm Tuyền nghe thấy bên kia có tiếng tranh chấp nhìn sang, dắt Tiểu Tư Vũ hỏi thanh niên mặc vest, giọng không hài lòng:

– Ai bảo các anh tới đây?

– Chị Phương sợ có người quấy rầy ngài Lâm và tiểu thư Tư Vũ.

Nghe nói là lệnh của Phương Nam, mặt Lâm Tuyền hòa hoãn trở lại:

– Ồ vậy à, thôi các anh về đi, làm thế này ảnh hưởng không tốt.

Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ lên, nói:

– Con gái Phương Nam, mọi người còn nhớ chứ, trước kia còn bé, giờ đã thành đại cô nương rồi. Ông cụ đi rồi hả? Hôm nay tâm tình không tốt, nên cư xử có chỗ không phải, xin lỗi.

Trần Lập chua xót gật đầu:

– Vừa đi, bọn em ở lại Tĩnh Hải mấy ngày, vừa mới gặp Trương Đào.

– Ồ, Trương Đào à?

Lâm Tuyền nói qua loa:

– Chúng tôi không qua lại mấy, họ kết hôn tôi cũng không chúc mừng.

– Giữa anh và Trương Đào có chuyện gì thế, nó vốn sùng bái anh lắm mà.

Bạn bè cũ trở thành thù địch, chuyện này luôn làm Trần Lập thấy đáng buồn, muốn hòa giải đôi bên:

– Trương Đào nói sao thì chuyện là như thế, tôi chả buồn giải thích. Nhà tôi ở bên kia cầu, muốn vào chơi không?

Trần Lập, Lục Nhất Mạn mong mà chả được, rất muốn xem Lâm gia hiển hách thế nào, đi qua cầu gỗ vào tiểu khu Tây Trach, liên tục có người đứng lại gật đầu chào Lâm Tuyển, Tiểu Tư Vũ không chịu ngoan ngoãn đi trên đường, cứ chui loạn vào bụi cỏ. Trần Tú đẩy xe nôi đi bộ ở trong khu, nhìn thấy mắng:

– Tiểu Ba, sao để Tư Vũ chạy lung tung thế kia, bị côn trùng đốt cho thì sao?

Lâm Tuyền vội bé Tiểu Tư Vũ lên, giới thiệu:

– Đây là hai bạn học của con, Trần Lập đã tới bệnh viện thăm con rồi, còn đây là bạn gái cậu ấy, cũng học Đh Đông Hải.

Trần Lập và Lục Nhất Mạn cùng đi tới chào, chú ý quan sát thấy người phụ nữ trung niên này rất an mặc rất bình thường. Trần Tú nói:

– Vậy các cháu vào nhà chơi đi, cô bế Tiểu Tiểu về ngay.

Lâm Tuyền béo má Tiểu Trần Tiếu:

– Con trai chị tội đấy, tên Lâm Tiếu, mới tròn một tuổi, còn chưa biết đi.

Tiểu Tư Vũ nhảy xuống đất, béo má Tiểu Trần Tiếu như đồ chơi, nhưng làm thằng bé cười nắc nẻ, thích thú nói:

– Ba, con ở đây chơi với em nhé.

Lục Nhất Mạn theo Lâm Tuyền vào nhà, ngôi nhà khang trang song bài trí không xa hoa, đơn giản gọn gàng, nhà kiểu này chỉ có thể tính là tầm trung. Trần Lập không thấy cuộc sống phú quý của hào môn, Lục Nhất Mạn biết nhiều hiểu rộng, tất nhiên nhận ra bản chất không tầm thường trong ngôi nhà bị dị này, nhưng nếu Lâm Tuyền và cha y chỉ là giáo viên, điều kiện sống thế này quá tốt rồi.

Lục Nhất Mạn vuốt ve khung cửa sổ, như nhận ra điều gì đó, hỏi:

– Em nhớ chị gái và anh rể anh làm việc ở Kiến Nghiệp.

– Ừ, về Tĩnh Hải rồi, ở ngay nhà bên, ăn tối sẽ gặp, toàn sang đây ăn chực thôi.

– Anh chỉ dạy học ở Đh Tĩnh Hải thôi sao?

– Ha ha ha, nếu chỉ dạy học sao ở được căn nhà thế này.

Lâm Tuyền thừa hiểu ý dò hỏi của Lục Nhất Mạn:

– Tôi còn quản lý một công ty, dạy học là do thầy Lâm giới thiệu, không từ chối được.

– Em và Trần Lập đang tìm việc, hay bọn em tới công ty anh làm việc nhé.

– Xĩ nghiệp lớn Thẩm thị còn không giữ được hai người, công ty nhỏ của tôi đáng gì.

Lâm Tuyền từ chối:

– Bọn em không định vào Thẩm thị, mấy ngày trước tới địa ốc Tinh Hồ phỏng vấn, tiếc là tới nay chưa có tin tức gì.

– Ừ..

Lâm Tuyền đã xem hồ sơ của Lục Nhất Mạn và Trần Lập, chưa có tin tức gì tất nhiên do y không đồng ý.

Trần Lập, Lục Nhất Mạn ở lại ăn tối, Lâm Minh Đạt, Trần Tú, Dương Minh đều là những người trầm tính, may có Lâm Tĩnh Di sôi nổi trò chuyện, hiện cô đang học ở Đh y tế Tĩnh Hải, Tiểu Tư Vũ ăn chưa được nửa bữa đã tót đi chơi làm Trần Tú phải cầm bát cơm chạy theo dỗ cô bé ăn nốt.

Ăn tối xong, Lâm Tuyền tiễn hai người Lục Nhất Mạn ra tới cửa tiểu khu, Phương Nam nắm tay Tiểu Tư Vũ đứng ở cửa nhìn Lâm Tuyền đi tới, dưới ánh đèn nhu hòa bóng hình gầy gò của y sao mà cô độc như thế.

Lục Nhất Mạn, Trần Lập ở lại Tĩnh Hải ba ngày, có điều không liên hệ với Lâm Tuyền nữa, nhận được tin không qua được cuộc phỏng vấn, buồn bã về Kiến Nghiệp.

Lục Tinh Viên qua đả kích nặng nề này đã như ngọn đèn trước gió, trở về Hoành Điếm, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với con gái Lục Băng Thiến.