Q.9 - Chương 18: Trừng phạt (1)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

La Dân tối hôm đó ngủ lại văn phòng luật sư, cách phòng Trương Hàm một tấm ván, hai người trẻ tuổi mới quen nhau một ngày như biết nhau từ lâu, từ nói chuyện quá nửa đêm mới mệt mỏi ngủ mất.

Ngày hôm sau La Dân, Trương Hàm vẫn không thể tiếp xúc với cha mẹ Vạn Ngọc, Trương Triệu Hòa trực tiếp kháng nghị cục công an, yêu cầu được gặp cha mẹ người bị hại, nếu không sẽ công bố với báo chí cảnh sát Xuân Giang khống chế cha mẹ nạn nhân. Chuyện gặp mặt cha mẹ Vạn Ngọc diễn ra không hề thuận lợi, Thẩm Thị đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí trước khi họ tới, cha mẹ Vạn Ngọc đã được xem hơn 100 tấm ảnh do người dân chụp lại hiện trường, chỉ có điều những tấm ảnh đó hướng hiềm nghi về phía Trương Thiêm.

Chỉ cần có nghi vấn là không thể để con gái chết oan ức, cha mẹ Vạn Ngọc ủy thác văn phòng luật sư đại diện bọn họ tố tụng, có điều chỉ dựa vào nghi vấn trong tay căn bản không thể thay đổi được kết luận.

Tới khi trời tối, La Dân kéo tấm thân mỏi mệt về văn phòng luật sư, phát hiện ra có hai vị khách đặc biệt đang đợi mình ở văn phòng đơn giản, ngạc nhiên:

– Anh Đinh, chị Từ Lan, sao lại tới đây?

Đinh Hướng Vinh và Từ Lan tuy là nhân viên quản lý cao cấp của Cty tài chính Tây Trạch và quỹ Tây Trạch, song ăn mặc bình dị, thậm chí có thể nói nghèo khó, làm người ta dễ hình dung hai vợ chồng trẻ đi kiếm việc làm.

Từ Lan nói:

– Tới thay cậu làm thủ tục thôi việc.

Lúc này đưa danh thiếp cho Triệu Trương Hòa:

– Mạo muội tới đây làm phiền các vị rồi.

Quỹ Tây Trạch hiện là quỹ công ích lớn nhất trong nước, Đinh Hướng Vinh là quản lý điều hành quỹ, Từ Lan là tổng giám đốc HTX kinh tế Nam Phong, Trương Triệu Hòa xem danh thiếp mới nhận ra con mắt nhìn người của mình nhầm lẫn hết cả, nhiệt tình mời ngồi, hỏi:

– La Dân vốn là nhân viên của Tây Trạch sao?

Đinh Hướng Vinh gật đầu:

– Cậu ấy là thư ký của tôi, nhận được đơn từ chức tôi cũng tiếc lắm.

Trương Hàm cười nhạt, rõ ràng quỹ Tây Trạch không muốn dính dáng sự kiện kia mới ép La Dân phải từ chức. Không ngờ Lâm Tuyền là người sáng lập quỹ Tây Trạch, hình như khác với ấn tượng kẻ giàu bất nhân trong ấn tượng của Trương Hàm.

Quỹ Tây Trạch thanh danh rất tốt, thực sự có cống hiến cho miền Tây, nếu nói có người giàu nào đáng tôn kính, thì đó là người sáng lập quỹ Tây Trạch, vì là quỹ công ích tư, nên quyên góp không được quốc gia thừa nhận, xí nghiệp đóng góp không được ưu đãi chính sách gì, có thể nói là làm công ích hoàn toàn không mong kiếm lợi ích.

Nhưng vì sao y lại trơ mắt nhìn bất công diễn ra giữa ban ngày ban mặt?

Trương Triệu Hòa đưa mắt cảnh cáo con gái, nhìn Đinh Hướng Vinh hỏi:

– Anh Đinh tới đây trừ làm thủ tục cho La Dân thì còn có việc khác không?

– Ngài Lâm nhờ tôi tới cám ơn các vị vì chuyện hôm trước, khi đó ngài ấy liên hệ rất nhiều văn phòng luật, nhưng cứ nghe thấy có liên quan tới nhà khách Tây Viên là từ chối, chỉ các vị mới nhận. Ngài Lâm công việc bận rộn, chuẩn bị chiều nay về Tĩnh Hải, không thể tự mình tới cám ơn được.

Trương Triệu Hòa cười xua tay:

– Ngài Lâm mà biểu lộ thân phận sẽ không bị từ chối rồi.

– Ngài Lâm phải cân nhắc rất nhiều, công tác quỹ Tây Trạch không thể thiếu sự ủng hộ của chính quyền, vì đại cục nên không thể không suy nghĩ ảnh hưởng của sự kiện, mong các vị thông cảm. Ngoài ra ngài Lâm còn nhớ tôi chuyển lời, mong văn phòng phòng các vị làm cố vấn pháp luật cho quỹ Tây Trạch, văn phòng luật sư Chương Lập ở quá xa, cố để ý được tới nghiệp vụ ở nơi này.

Trương Triệu Hòa ngẩn người, không ngờ lại có chuyện thế này, nhận vụ án Tây Viên, có thể nói đắc tội với toàn bộ thành phố Xuân Giang, tuy tính tới hậu quả này, nhưng không nhận, chẳng phải án oan sẽ chìm xuống đáy giếng, mãi mãi không phơi bày, lương tâm đạo đức khiến ông ta không thể bỏ qua, nhưng cực kỳ lo lắng cho tương lai, nhất là sự nghiệp của con gái, đêm qua mất ngủ về việc này.

Trương Hàm giờ mới biết Lâm Tuyền không khoanh tay ngồi nhìn, tiếp nhận sự vụ của quỹ Tây Trạch, ít nhất về sau không cần lo kế inh nhai.

……………

Nhìn Phương Nam lúi húi giúp mình thu doạn hành lý, Lâm Tuyền cảm thấy lòng ấm áp vô kể, y vẫn chưa thể thản nhiên đối diện với đoạn tình cảm quá khứ cùng Trần Vũ, nhưng Phương Nam mới là thứ không thể thiếu trong cuộc đời y, cô là ánh sáng soi rọi trái tim lạnh giá u tối của y, nhưng Phương Nam giống y, vì đủ các loại trách nhiệm quấn lấy mà trở nên nặng nề, do đó cần thêm bó lửa của Thư Nhã, Thư Nhã nỗ lực và nhiệt tình, dù tính cách có hơi đanh đá, nhưng không bài xích sự tồn tại của Phương Nam bên cạnh Lâm Tuyền.

– Cứ thế mà về à?

Phương Nam quay đầu lại, cố biết Lâm Tuyền luôn chăm chú nhìn mình, cười dịu dàng:

– Ừ.

Lâm Tuyền đi tới ôm Phương Nam vào lòng:

– Em phải cám ơn chị nhiều.

– Cám ơn tôi.

Phương Nam ngạc nhiên, không rõ Lâm Tuyền nói tới chuyện gì.

– Chị gợi ý cho em cách trừng phạt bọn họ, Thẩm Nhạc phạm án, Thẩm gia dùng tất cả lực lượng giúp hắn che giấu, nhưng chẳng lẽ trong lòng họ không hề sợ hãi sao? Sợ hãi mới là thứ trừng phạt hữu hiệu nhất, khiến chúng luôn nơm nớp lo sợ chuyện bại lộ, từ đó tự mình đi tới diệt vong.

Thẩm gia khiêu chiến pháp luật, khiếu chiến công lý, nếu là trước kia có lẽ không kiêng dè gì, nhưng họ biết sự tồn tại của Lâm Tuyền, một khi biết Lâm Tuyền là nhân vật đủ quyền lực đưa chuyện này ra ánh sáng, trong lòng sẽ sản sinh sợ hãi tột độ, chỉ chừng ấy đủ hủy diệt bọn họ.

Lâm Tuyền âm thầm rời đi, nhưng y không để cho đám người Lục Băng Thiến được yên, bọn họ đã được biết từ phía cảnh sát, văn phòng luật sư Trương Triệu Hòa tiếp nhận ủy thác của cha mẹ Vạn Ngọc, tiếp tục điều tra chân tướng vụ án, còn La Dân là chân tướng cũng ở lại hỗ trợ điều tra.

Sau khi xem ảnh, Lục Băng Thiến nhận ra La Dân chính là người bên cạnh Lâm Tuyền, hắn ở lại, đại biểu Lâm Tuyền không bỏ qua việc này.

Lục Băng Thiến hiểu mình gây tổn thương cho Lâm Tuyền lớn cỡ nào, giữa hai người không khả năng tồn tại tình cảm mẹ con gì cả, trong nội tâm bà ta cho rằng, chỉ cần thừa nhận thân phận của Lâm Tuyền, để trả thù Lâm Tuyền sẽ đoạt lấy toàn bộ mọi thứ của bà ta, chồng con bà ta, không chút nương tình.

Lục Băng Thiến chưa bao giờ khao khát biết mọi thứ về Lâm Tuyền như thế này, không phải do áy náy hay quan tâm của người mẹ, mà là đối diện với một đối thủ khiến người ta sợ hãi, tất yếu phải hiểu rõ đối thủ.

Nếu Lâm Tuyền đã được nguyên bí thư thành ủy Tĩnh Hải nuôi dưỡng, như vậy thế lực không thể xem thường, hơn nữa nhìn quy cách xuất hành, ăn ở của y là rõ tuyệt đối không phải người bình thường.

Dù là từ tài lực hay quan trường, Thẩm gia không sợ bất kỳ ai, chỉ sợ có kẻ giở trò sau lưng, đợi nhân viên công tác đi cả rồi, cả gian phòng rộng lớn chỉ còn ba người nhà Lục Băng Thiến.

Lục Băng Thiến không còn che giấu nổi sợ hãi trong lòng, ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Do Trương Thiêm, Vương Thục Binh đã nhận tội thay, Thẩm Nhạc chẳng những không có chút áy náy nào, ngược lại mấy ngày qua hoảng sợ bất an cũng giảm bớt, một cái văn phòng luật sư bé tẹo thì làm nổi gì?

Thẩm Tại Tinh thấy vợ mặt nhợt nhạt âu sầu, không nghĩ tới việc khác, nhìn con trai thản nhiên ngồi ở tay vịn ghế sô pha nhắn tin gì đó, đá hắn ngã lăn xuống đất, nghiêm khắc nói với vợ:

– Em nhìn đi, bao năm qua em dung túng cho nó làm sằng làm bậy, giờ thằng súc sinh này vẫn không biết hối cải, làm sao Thẩm gia giao vào tay nó được.

Lục Băng Thiến do day dứt vì việc bỏ rơi Lâm Tuyền, dồn hết tình cảm lên Thẩm Nhạc, cưng chiều con hơn so các bậc cha mẹ khác cả trăm lần.