Q.6 - Chương 33: Mẹ con không nhận nhau (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Con trai giống cậu, con gái giống cô. Di truyền học đều nói thế mà, may mà nó không giống ba nó.

Âu Dương Minh Lệ nói đùa, mong làm dịu bớt không khí:

– Có một chuyện cháu không biết có nên nói không, có liên quan tới Tiểu Mạn.

Lục Nhất Mạn nhoẻn miệng cười:

– Em và Lâm Tuyền không có gì, nhiều năm như vậy cũng quên anh ấy rồi, mà nói không chừng anh ấy là anh họ của em thật.

Lục Tinh Viên ngồi xuống, bình tĩnh nói:

– Nói đi, có manh mối gì đều không thể bỏ qua.

– Lâm Tuyền được tôn xưng là thiên tài của ĐH Tĩnh Hải, anh ấy cũng rất cần cù, không có vẻ gì là con cháu quan to, Tiểu Mạn từng có thời gian thích anh ấy, cũng đã bày tỏ, nhưng anh ấy không động lòng. Khi đó Lâm Tuyền chưa có người yêu, mọi người lấy làm lạ, có suy đoán không hay về anh ấy.

Lục Tinh Viên đắc ý nói:

– Hòa thượng xuất gia trông thấy Tiểu Mạn nhà ta con phải động lòng, chàng trai đó lạ đấy, Tiểu Trần theo đuổi Tiểu Mạn tốn không ít tâm tư hả?

Trần Lập cười ngượng ngùng, kể tiếp:

– Chuyện này, mọi người đều cho rằng Lâm Tuyền không bình thường, cũng vì anh ấy quá ưu tú, lại được hoa khôi trong trường theo đuổi, trong lòng mọi người không phục, một lần anh em trong phòng bọn cháu chuốc say Lâm Tuyền, định moi ra bí mật của anh ấy. Tới khi hỏi tới Tiểu Mạn, anh ấy cứ gọi mẹ ơi, làm bọn cháu giật mình, anh ấy luôn miệng nói:” Mẹ ơi, mẹ đừng đi..”

Lục Băng Thiến lúc này không kiềm chế được nữa, cha mặt ngồi ở góc tường khóc nức nở.

Lục Nhất Mạn không hề biết chuyện này, lau nước mắt:

– Thực sự là thế sao?

– Đúng vậy, Lâm Tuyền hai năm trước bị tai nạn, hôn mê liên tục mười ngày, lần đó cháu và Trương Đào tới thăm, em gái anh ấy là Tiểu Sơ cứ khóc nói nếu Lâm Tuyền không tỉnh dậy, cô ấy sẽ cưới anh ấy, chăm sóc cả đời, bọn cháu còn nghĩ chỉ là lời quá khích. Hiện giờ xem ra, bọn họ không có quan hệ huyết thống.

Lục Tinh Viên kích động không nói lên lời, lệ già lã chã, Lục Bá Uyên trấn tĩnh hơn bảo Lâm Cầm Nam:

– Lâm Tuyền là học sinh của anh, anh gọi điện hỏi xem, hoặc là mời cậu ta qua đây.

– Cơ duyên, cơ duyên, đời người thật kỳ diệu.

Lâm Cầm Nam cảm khái vô cùng, đi ra bấm điện thoại, cho ra loa ngoài để mọi người nghe thấy.

Giọng nói luôn luôn trấn định của Lâm Tuyền truyền ra:

– Thầy, thầy tìm em có việc gì?

– Tôi hỏi em một việc, có phải em do Lâm gia nhận nuôi không?

– Thầy hỏi chuyện đó làm gì, ba em ở Tĩnh Hải cứ nhắc tới thầy suốt, ngày khác rảnh rỗi, em đón thầy tới Tĩnh Hải du lịch, thầy Nghiêm cũng nhớ thầy…

Lâm Cầm Nam sốt ruột cắt ngang:

– Em còn ở Kiến Nghiệp không? Tối thầy mời em đi ăn cơm.

– Ngay bây giờ, bảo cậu ấy tới bây giờ đi.

Lục Tinh Viên giục:

Lâm Tuyền khẽ thở hắt ra, giọng đều đều:

– Em trên đường về Tĩnh Hải, để lần sau đi, hay là để em cho người tới đón thầy.

Lâm Tuyền gập điện thoại lại, ngồi trong xe nhìn đại trạch viện số 48 đường Bắc Kinh, nói:

– Chính là nơi này, nếu năm xưa không bị vứt bỏ em sẽ sống trong căn nhà xa hoa đó, xem ra em có số phú quý.

Nhấc điện thoại nội bộ, bảo Quý Vĩnh:

– Lái xe đi, về Tĩnh Hải.

Tim Phương Nam vừa đau lại chua xót, nắm tay Lâm Tuyền:

– Vì sao không vào?

– Ha ha ha, Thẩm gia, Lục gia nếu muốn tìm đứa con vứt bỏ năm xưa thì đâu cần hai mấy năm sau mới giả vờ giả vịt? Nhà của em ở Tĩnh Hải, ba mẹ em thương em, em có chị gái có em gái, em thỏa mãn rồi.

Đầu bên kia tiếng tút tút vang lên rất lâu, Lâm Cầm Nam thở dài dập máy:

– Băng Thiến bỏ Đào Đào lại Tĩnh Hải năm 4 tuổi phải không? Trí nhớ của Lâm Tuyền có thể nói là siêu phàm, có lẽ cậu ta nhớ hết và đã biết hết rồi.

Lục Nhất Mạn khẳng định:

– Nhất định anh ấy biết rồi, lần đầu tiên nhìn thấy chóng, anh ấy đứng sững ra tới năm phút, khi đó cháu còn tưởng gặp phải kẻ mê gái.

Nói tới đó Lục Nhất Mạn khóc nức nở:

– Mới đầu quen anh ấy, anh ấy vờ vô tình hỏi cháu về tình hình trong nhà, cháu tưởng… Ai ngờ là như vậy.

Lục Tinh Viên nôn nóng nói:

– Đào Đào ở đâu, Cầm Nam, anh lập tức đưa tôi đi Tĩnh Hải.

– Ba…

Lục Băng Thiến đứng dậy, lau sạch nước mắt:

– Chuyện đã qua bao năm, ba muốn vết thương năm xưa lại rách ra à?

– Mày, mày…

Lục Tinh Viên tức tới toàn thân run rẩy:

– Nó là con do mày đẻ ra, là cốt nhục duy nhất của Thẩm thị.

– Tại Tinh không phải cháu trai Thẩm thị à, Nhạc Nhạc không phải là cốt nhục của Thẩm thị à? Con và Vi Dân ở cùng nhau chỉ vì tình thế ép buộc, chẳng lẽ đưa một người đã xa cách cái nhà này hai mấy năm trở về cướp đoạt mọi thứ của Tại Tinh, Nhạc Nhạc à?

– Mày, mày súc sinh… Mày…

Lục Tinh Viên còn chưa nói hết câu đã ngã vật ra đằng sau, gáy va vào cạnh tường, máu muộm trắng mái tóc đỏ. Mọi người kinh hoàng, cuống cuồng đỡ ông dậy, đưa ông vào bệnh viện.

Lục Tinh Viên không sao, chẳng qua bị lửa giận công tâm, tuy vết thương không nghiêm trọng, với ông già trên 80 đã không chịu được nữa, tinh thần tiểu tụy, nhắm mắt nằm trên giường, không muốn nhìn bất kỳ một ai.

Trần Lập tới khi Lục Nhất Mạn dẫn về ra mắt mới biết sơ qua về Lục gia Thẩm gia, ân oán gia môn là điều hắn không lý giải được, hai người đứng ngoài phòng bệnh trò chuyện, Trần Lập thở dài:

– Rõ ràng ở ngay trước mắt, vì sao không nhận nhau?

– Bữa cơm hôm nay vốn còn định để anh gặp dượng, chú hai, chú ba của em nữa, nhưng ông nội tới, bọn họ bị cấm chỉ vào nhà, ân oán này kể ra phải nói tới vụ án oan 30 năm trước. Dương em Thẩm Tại Tinh mà anh nghe thấy là anh em của Thẩm Vi Dân, cô út và dượng yêu nhau, 30 năm trước, toàn bộ nhà họ Thẩm bị vào vướng vào vụ án oan, dượng không chịu nổi tra tấn đã khai theo lời kẻ mớm cung, hại ông nội, cha em vào tù. Ở trong ngục Thẩm Tinh Phúc đoạn tuyệt quan hệ với dượng. Cô út và Thẩm Vi Dân bị đưa tới nông thôn Tĩnh Hải, không biết nguyên nhân là gì, khả năng cuộc sống gian nan nên nương tựa vào nhau, rồi sinh ra Đào Đào.

Nghĩ tới Lâm Tuyền, mắt Lục Nhất Mạn ươn ướt, cảm xúc không biết diễn tả thế nào, Lâm Tuyền là anh họ cô, cô cũng nhẹ lòng, tình cảm đó có thể quên đi, song cô út không chịu nhận Lâm Tuyền làm cô cảm thấy xót xa:

– Thẩm Vi Dân cứu một rơi xuống sông nên chết đuối, tiểu cô xử lý xong hậu sự Thẩm Vi Dân liền đưa Đào Đào cho người khác, một mình về Kiến Nghiệp. Rồi án oan xét lại, vợ chồng Thẩm Tinh Phục đã hấp hối, lập di chúc, tài sản Thẩm thị mà quốc gia trả lại do cô út quản lý thay, cháu, Thẩm Đào, khả năng là Lâm Tuyền thừa kế, ông nội em giám sát di chúc này. Nhưng nhà nước trả lại tài sản hữu hạn, cô út và dượng kết hôn, sinh ra Nhạc Nhạc, được chú hai và chú ba giúp đỡ, phát triển tập đoàn Thẩm thị lớn mạnh như ngày hôm nay, ông nội em lại rất ngoan cố, cấm chỉ cô út chia tài sản Thẩm thị ra, nói cách khác Đào Đào trở về, tất cả sẽ thuộc về anh ấy. Tuy Đào Đào là con cô út, nhưng về sau cô út sinh ra Nhạc Nhạc, dồn hết tình cảm vào Nhạc Nhạc, nên không muốn tìm Đào Đào về tước đoạt mọi thứ của Nhạc Nhạc và những người khác.

Trần Lập khẽ thở dài:

– Lâm Tuyền rất thông minh cũng rất kiêu ngạo, mấy năm qua chỉ có anh ấy khiến anh cảm giác đuổi mãi không kịp, có lẽ anh ấy không thèm tài sản của Thẩm thị đâu, mẹ không chịu gặp con, với anh ấy mà nói thật quá tàn khốc.

Lục Nhất Mạn dõi mắt ra cửa sổ, khẽ lắc đầu:

– Ai biết được chứ, anh biết tài sản Thẩm thị bao nhiêu không?

– Bao nhiêu?

– Hơn 40 tỷ.

– Á.

– Anh nói xem, nếu anh ấy biết mình có số tài sản khổng lồ đó, anh ấy có thể giữ được tâm thái bình thường sao?

– Em nói cũng đúng.

Trần Lập tự hỏi bản thân, thấy không thể: