Q.3 - Chương 11: Lần đầu tới Tần Hoài

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Có thể nói Dương Thiên Hoa là một trong số những nhân vật có tiếng nói quyết định trong việc Lưu Thanh Sơn có khả năng thuận lợi lêm làm phó thị trưởng thường vụ, thường ủy thành phố hay không.

Nhưng Dương Thiên Hoa trước giờ là người cẩn trọng kín đáo, Lưu Thanh Sơn không tìm được đường thông tới chỗ ông ta, thăm dò mấy lần, đến cả giọt nước cũng lọt được.

Sự xuất hiện của Lâm Tuyền khiến ông ta nhìn thấy ánh sáng hi vọng, không phải chỉ vì y ngầm nhắc xây dựng một quảng trường nghỉ ngơi nối liền phố thương nghiệp đi bộ với công viên xanh hóa. Đối với người am hiểu quan trường mà nói, lợi ích lớn nhất trong việc này là bày ra được chính tích của mình một cách chân thực ở trước mặt lãnh đạo tham gia thị sát, mà quan hệ thân thiết giữa Lâm Tuyền với Dương Thiên Hoa, càng làm ông ta sinh ra đủ loại suy tưởng.

Tiễn Dương Thiên Hoa đi rồi, Lưu Thanh Sơn vội vàng sai Diệp Tuyền Minh đi tìm Lâm Tuyền, ông ta còn nhớ tham quan xong, Lâm Tuyền không theo đội xe rời đi, mà ở lại phố thương nghiệp, bất kể có phải y cố ý hay không, Lưu Thanh Sơn đều thấy nên mời y nói chuyện.

Không ngờ tối này còn có hai nhân vật quan trọng nữa xuất hiện, Lưu Thanh Sơn phân quản thị chính, kiến thiết thành phố, tất nhiên không xa lạ gì Lý Ánh của ủy ban kiến thiết tỉnh, tuy cùng cấp bậc, song người ta là lảnh đạo trên tỉnh, Lưu Thanh Sơn thường xuyên đưa người ủy ban kiến thiết thành phố tới chỗ Lý Ánh xin phê duyệt.

Đoạn Kính Hồng không tính là lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng người ta là đại quản gia của tỉnh ủy, là chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, một nhân vật có tiếng nói.

Những người như thế Lưu Thanh Sơn chỉ sợ không đủ thân thiết với họ, làm gì có chuyện trách Lâm Tuyền mang theo quá nhiều người, lập tức gọi cho Cao Chí Viễn chủ nhiệm ủy ban kiến thiết thành phố tới tiếp rượu, hắn ta rất quen Lý Ánh.

Lâm Tuyền gọi Thiệu Binh đưa xe tới phố thương nghiệp đi bộ đón y, rồi tới tỉnh ủy đón Cảnh Thiên Sương, cùng nhau đi đón Lý Ánh.

Lý Ánh không có ấn tượng gì với Lâm Tuyền, phải khi Cảnh Thiên Sương nhắc tới tiểu khu Nguyệt Nha Hồ mới thốt lên:

– A, tôi có nhớ, năm ngoái đi tham quan nơi đó, kiến thiết cảnh quan làm rất tốt, đứa thứ ba nhà tôi nghe tôi ở nhà thuận miệng nói một câu cũng chạy tới xem, nó hài lòng lắm, nói là mua một căn cho hai vợ chồng tôi sau này dưỡng lão. Những mà không đặt nổi nhà, phải đợi sau triển lãm mùa xuân mới kiếm được một căn, nghe nói đó là nơi giá nhà đất nhất ngoài khu trung tâm thành phố.

Lâm Tuyền không ngờ Lý Ánh còn làm tuyên truyền viên miễn phí cho Nguyệt Nha Hồ một lần, hỏi:

– Công tử nhà chủ nhiệm Lý tên là gì?

– Ha ha hà, nó là con gái thứ ba của tôi, Lý Tú Mai. Nguyệt Nha Hồ bán rất tốt, năm ngoái nhà đầu tư chỉ mong bán đi cho nhanh để thu hồi tài chính, các cậu thì ngược hẳn, khống chế nhà không bán, không chịu giảm giá, người ta mang tiền tới mua, các cậu càng kén cá chọn canh. Có điều đúng là thủ đoạn tốt, đứa thứ ba nhà tôi vì thế mà càng thích mua nhà ở đó, suốt ruột đòi tôi đi tới nhờ các cậu, thế nào cũng phải kiếm được một căn nhà.

Lâm Tuyền cười:

– Làm chủ nhiệm Lý chê cười rồi, khống chế chặt một chút, cũng là để đảm bảo cho lợi ích của chủ nhà thôi.

Quay lại dặn Thiệu Binh:

– Khi về xóa bỏ hợp đồng mua nhà của con gái chủ nhiệm Lý, làm lại với giá ưu đãi nhất. Ha ha ha, chủ nhiệm Lý, Tinh Hồ chúng tôi chỉ tiêu thụ hộ, quyền lợi lớn nhất của tôi chỉ là giảm 15% so với giá hiện hành, nếu không tôi tặng cho chủ nhiệm Lý một căn rồi.

Nếu Lâm Tuyền tặng cho một căn nhà thật, Lý Ánh còn chẳng dám liều lĩnh nhận, hiện chỉ thuận miệng nhắc tới một câu mà được giảm giá 15%, Lý Ánh thầm tính toán diện tịch căn nhà, giảm được ngot nghét 100.000, chàng trai này thật khảng khái. Tức thì thái độ cũng trở nên nhiệt tình hơn.

Trần Hà, tổng giám đốc Cty hữu hạn cổ phần ẩm thực Giang Sơn là một trong số thành viên ĐHQT của tập đoàn Tứ Quý, mỗi ngày đều tới ba nhà hàng thuộc sở hữu của mình đi một vòng.

Vũ Trúc Lâu giống như cái tên của nó, là nhà hàng xây kiến trúc thời Đường, bao quanh bảo rừng trúc xanh mướt, lại có thác nước nhân tạo cực lớn chảy từ trên hòn giả sơn, tạo nên khung cảnh nên thơ dễ chịu.

Tới nơi Trần Hà thấy mấy cỗ xe của thành ủy, tỉnh ủy đỗ ở bãi, định vào chào hỏi một tiếng, nhân viên công tác chạy tới nói với ông ta, người trong mấy chiếc xe này vào cùng một phòng, do chính phủ thành phố đặt tiệc.

Yêu cầu của nghề nghiệp này, Trần Hà nhớ biển số xe của các vị lãnh đạo tỉnh thành, đi tới nhìn qua xe cũng ước chừng được đại khái cấp bậc nhân vật xuất hiện ở nhà hàng.

Trần Hà vội vàng tới phòng bao, trong số những người trong phòng, ông ta nhận ra được Lưu Thanh Sơn, Cao Chí Viễn, Diệp Minh Tuyền, trên quan trường, vị trí không thể hàm hồ, nên từ chỗ ngồi ông ta thấy có hai người trung niên, hẳn là lãnh đạo trên tỉnh rồi, mời khách là thanh niên 23 – 24 tuổi, cười nói tự nhiên, tiếp khách là chàng trai chừng 30, khí độ bất phàm.

Trần Hà vội đi vào bắt chuyện Lưu Thanh Sơn là chỗ quen biết cũ của ông ta, liền đứng dậy giới thiệu mọi người, có phó thư ký trưởng tỉnh ủy, phó chủ nhiệm ủy ban kiến thiết tỉnh, song Trần Hà càng có ấn tượng với hai thanh niên trẻ hơn, nhìn thái độ Lưu Thanh Sơn, Cao Chí Viễn, có vẻ lấy lòng hai người bọn họ.

Bữa tiệc này là để mở đường cho công tác về sau, trừ Đoạn Kính Hồng, những người khác chỉ có thể coi là lần đầu gặp mặt, tất nhiên không thể thân thiết quá đô, trên quan trường, nắm bắt chừng mực cũng là nghệ thuật, nếu không thế chủ động sẽ ngả bên một phía.

Tới 9 giờ tối, tiến các vị lãnh đạo đi, chỉ còn lại ba người Lâm Tuyền, Cảnh Thiên Sương và Thiệu Binh.

– Khách là do chúng ta mời, nhưng tiền do chính phủ thanh toán, chuyện tốt thế này hiếm gặp.

Thiệu Binh cười nói:

Lâm Tuyền cũng cười:

– Chúng ta vì Lưu Thanh Sơn cống hiến rất nhiều, đáng lẽ phải do ông ta bỏ tiền ví ra trả mới đúng.

– Tiếp theo đi đâu?

– Tới CLB Tần Hoài mở rộng tầm mắt đi, tôi gọi điện Lạc Ích Đồng, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải giả mạo quý tộc.

Cảnh Thiên Sương vốn là người trầm tính điềm đạm, có điều ở cảnh Lâm Tuyền, lại trẻ trung sôi nổi hơn rất nhiều, cười mắng:

– Mơ đi, với bộ quần áo này của cậu mà tới đó, người ta còn tưởng cậu tới xin làm phục vụ.

– Quần áo này của tôi làm sao, tốt xấu gì nó cũng ăn cơm với lãnh đạo tỉnh.

Lâm Tuyền thấy Thiệu Binh nghe nói đến CLB Tần Hoài thì kín đáo lấy giấy lau giày, đá hắn một cái:

– Khỏi cần lau, không ai thèm nhìn giày của anh đâu.

– Chưa bao giờ tới những chỗ xa hoa như vậy, nên có chút khẩn trương.

Thiệu Binh cười ngượng:

– Chẳng thế coi là xa hoa, chẳng thể tính là vàng son lộng lẫy.

– Chỗ xa hoa lộng lẫy thì có tiền là vào được, song CLB Tần Hoài đại biểu cho một loại thân phận, ví như Mercedes, BMW sang trọng chạy khắp đường, đi một chiếc xe trang nhã càng thể hiện thân phận của cậu.

Thấy Cảnh Thiên Sương cũng có chút cảm khái, Lâm Tuyền cười:

– Tôi ngồi Bentley của chủ tịch Khổng mấy lần, nói thật chẳng cảm thấy có gì đặc biệt, vậy mà tốn ba bốn triệu đồng, phí hoài.

Cảnh Thiên Sương lắc đầu, tỏ ý hết cách nói với y.

Clb Tần Hoài nằm trong kiến trúc thời Dân Quốc ở đường Bắc Kinh, không hề nổi bật, nhìn từ bên ngoài thấy mang đậm hơi thở trang trọng của lịch sử lắng động, nhưng đi vào bãi đỗ xe, đủ các loại nhãn hiệu có tiếng khiến người ta giật mình.

Thiệu Binh nhìn ra ngoài bãi đỗ xe một cái rồi thụt đầu ngay vào, không dám để người ta thấy mình đi xe này, ai bảo hôm nay bọn họ lái Toyota của Nhật, ở đây nó thuộc hàng loại bét rồi, à không cả loại bét cũng không có xe Nhật.