Q.7 - Chương 24: Đêm không ngủ (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Quyền yếu ớt xua tay, bảo con trai nói nhỏ lại, mặt ông ta xám xịt, mồ hôi lấm tấm, sự thực ngày hôm nay khiến ông ta vẫn khó chấp nhận. Ông ta tuy còn ghế thành ủy, nhưng tiếng nói đã rất hữu hạn rồi, tình cảnh này hẳn ai cũng hiểu, con trai ông ta cũng hiểu, chẳng qua chưa chấp nhận được sự thực thôi.

Nhìn mọi người im lặng, tinh thần sa sút, Trương Quyền cố trấn tĩnh nói:

– Cảnh Nhất Dân muốn so kè quyền lực với tỉnh, ắt sẽ không có kết quả tốt, không lãnh đạo nào chấp nhận cấp dưới giở trò sau lưng.

Nói là an ủi người khác, chẳng bằng nói ông ta tự an ủi bản thân.

Biết câu này chạm vào nỗi đâu của Trương Quyền, song Hạ Đức Bưu vẫn hỏi:

– Liệu có phải Cố Hiến Chương và Cảnh Nhất Dân có thỏa thuận trước.

– Không thể nào, không thể nào…

Trương Quyền lắc đầu lia lịa, có lẽ ông ta chỉ không muốn thừa nhận tồn tại khả năng đó, vì thế tức là ông ta đã hết thời rồi.

Trần Minh Hành nhìn cảnh hai cha con Trương Quyền, một mất kiểm soát, một hoàn toàn mất ý chí, lòng khinh bỉ, không thể để hai cha con này kéo sụp Lệ Cảnh được, bình tĩnh nói:

– Cố Hiến Chương lên làm bí thư tỉnh ủy được mấy ngày, có lý do gì để ông ta mạo hiểm chính trị lớn như thế? Là do Cảnh Nhất Dân không dung được chúng ta, ông ta cương trực nhưng không biết dung người, cứng quá thì dễ gãy.

Lời này chủ yếu nói cho hai cha con nhà kia nghe:

– Tuyển cử Tĩnh Hải phá vỡ truyền thống chính trị hơn 20 năm qua trong nước, nhưng không trái pháp luật, dù tỉnh có ý kiến lớn thế nào cũng không thể phủ nhận kết quả, thậm chí ngày mai truyền thông trong nước sẽ đều lên tiếng tán dương, nói không chừng Cố Hiến Chương sẽ tới Tĩnh Hải thị sát tỏ thái độ, nhưng đó chỉ là biểu hiện bề ngoài…

Lời này của ông ta không hoàn toàn là thật, vì ông ta đã cố tình lờ đi Lâm Tuyền trong sự kiện này để cha con Trương Quyền vẫn tập trung lên người Cảnh Nhất Dân, không ngờ Trương Minh Hành có dụng tâm khác.

Trương Quyền tuy chức cao nhất, nhưng xưa nay chủ ý do Trương Minh Hành đưa ra, ông ta nói như thế, mười mấy người nghiền ngẫm, đều gật gù tán đồng, tâm tình thư thái hơn.

Trương Giai Minh ngồi xuống, tu một hơi hết nửa chai bia lạnh, muốn dập tắt lửa trong lòng:

– Nói thế nào thì ba cháu cũng phải trầm tịch vài năm, tổng cty XD phải làm sao? Thế Kỷ thành có tiếp tục không?

– Sao lại không tiếp tục.

Trần Minh Hành kiên nhẫn nói:

– Công tác chuẩn bị đã làm bảy tám phần, chẳng lẽ đợi tới thời hoàng kim tiếp theo của sản nghiệp? Chú thấy không chỉ không được dừng, còn phải tăng cường lực độ. Thời gian trước vì vấn đề tuyển cử, Giai Minh đã từ chức tổng giám đốc, hiện không cần tị hiềm nữa, cháu quay lại vị trí đó đi. Để không vướng chân vướng tay cháu, chú quyết định rút bỏ lợi ích của Lệ Cảnh ra, Lệ Cảnh hoàn toàn có thể đứng sau màn hỗ trợ.

Trương Giai Minh ngạc nhiên, song không nghĩ tới vấn đề khác, Trần Minh Hành làm thế thật, như vậy hắn có thể cùng Lệ Cảnh phân chia ngang bằng lợi ích từ Thế Kỷ thành lại, không lo ông ta dùng thủ đoạn đem lợi nhuận chuyển sang Lệ Cảnh, nhưng thái độ của Trương Minh Hành làm hắn do dự.

Trương Quyền nheo mắt lại nhìn chằm chằm Trần Minh Hành.

Trần Minh Hành mỉm cười:

– Hai ba năm tới đây khả năng sẽ khó khăn một chút, mọi người cần đồng lòng, chỉ cần hạng mục này đi vào quỹ đạo, tất cả khó khăn sẽ không còn.

Trần Minh Hành nói thế, Trương Quyền bình thường trở lại, ông ta không nghĩ tới khả năng Lâm Tuyền có ảnh hưởng trong chuyện này, cho nên nghĩ rằng Cảnh Nhất Dân sẽ còn đau đầu vì sự kiện này rất lâu, không ngờ Liên hợp Tĩnh Hải đã há rộng miệng mai phục trên đường đi của Tổng cty XD.

Ngày 13 tháng 4, Nhật báo Tĩnh Hải cho đăng kết quả tuyển cử một ngày trước đó, Liễu Diệp Thiên lên làm thị trưởng, cuộc tuyển cử còn chọn ra thêm bốn phó thị trưởng, riêng chiếc ghế phó thị trưởng thường vụ còn để trống, sẽ tiến hành tuyển cử thêm ở cuộc họp thường ủy, lần này Triệu Tăng cũng được tuyển làm trợ lý thị trưởng, lên cấp phó sở.

Nhật báo Ngày Mai nói:” Cuộc tuyển cử ở Tĩnh Hải đã giương cao ngọn cờ dân chủ của đảng.” Ra sức bảo vệ cho sự kiện Tĩnh Hải, cùng ngày hơn mười tờ báo chủ yếu trong nước cho đăng sự kiện này, chung quan điểm bất kể từ góc độ cải cách chính trị hay bảo vệ sự lãnh đạo đảng, hay thể hiện ý nguyện nhân dân, góc độ nêu cao pháp luật đều đáng khẳng định.

Toàn bộ sự kiện này, cú điện thoại Lâm Tuyền gọi cho Cố Hiến Chương chỉ là chi tiết nhỏ không ai biết, chỉ có người trong cuộc mới mẫn cảm phát hiện ra chút khác thường.

Những biểu hiện bề ngoài này Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền đều dự kiến trước, chí ít ở phương hướng không có sai lầm, nên mới được Cố Hiến Chương thông cảm, coi như đã giành được toàn thắng. Đương nhiên truyền thông trong ngoài nước vẫn tiếp tục chú ý tới biến hóa chính cục ở Tĩnh Hải, nói cách khác ở một chừng mực nào đó Tĩnh Hải thành thí điểm cải cách chính trị trong nước, tiến bước về phía dân chủ, đó là điều Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền không dự liệu được.

Vì giảm bớt tác động tới chính cục Tĩnh Hải, Cảnh Nhất Dân không vội điều chỉnh nhân sự, lấy ổn định làm mục tiêu hàng đầu.

Ngụy Gia Cường vẫn làm ở cục môi trường khu Tĩnh Nam, có điều HĐND đề xuất tinh giảm cơ cấu, yêu cầu cục vệ sinh môi trường bốn khu sát nhập vào cục xây dựng, làm ông ta ăn không ngon ngủ không yên.

Tuyển cử đã qua nửa tháng rồi, Lâm Tuyền tuy có nói rảnh rỗi tụ họp, song đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Ngụy Gia Cường không dám xác định Lâm Tuyền có tham gia vào sự kiện này hay không, với cấp bậc của ông ta, không nhìn thấy quá nhiều, liền tới tìm Trần Tấn nghe ngóng tình hình.

Trần Tấn chẳng vì Lâm Tuyền đột nhiên thay đổi thái độ với Trần gia mà trở nên tùy tiện nông nổi, ngày ngày đi làm về đúng giờ, chịu đựng bà chủ nhiệm tuổi mãn kinh bới móc quát tháo, thay đổi duy nhất là Ngụy Gia Cường không cấm hắn qua lại với Ngụy Tiểu Thanh nữa.

Ngụy Gia Cường tới làm văn phòng nho nhỏ của Trần Tấn gây ra náo động không nhỏ, ông ta không để ý tới sự ân cần của bà chủ nhiệm, đi tới trước mặt Trần Tấn chỉ đồng hồ:

– Tiểu Trần, hết giờ làm rồi, tôi đến đón cậu tới nhà tôi ăn cơm, Tiểu Thanh vừa đi bồi dưỡng về, hai đứa nói chuyện với nhau chưa?

Trần Tấn thấy cằm bà chủ nhiệm rớt ra, chỉ thoáng chốc bà ta thay đổi thái độ, nở nụ cười tươi tắn chưa ai trong cái văn phòng này được thấy:

– Tiểu Trần, còn không mau thu dọn đi, đừng để cục trưởng Ngụy đợi lâu.

Trần Tấn thở dài, chẳng trách người ta theo đuổi quyền lực như thế.

Dưới ánh mắt nóng rực của đám đồng nghiệp trong phòng, Trần Tấn theo Ngụy Gia Cường rời văn phòng, tới chỗ vắng người mới do dự gọi:

– Cục trưởng Ngụy…

– Sao lại là cục trưởng Ngụy?

Ngụy Gia Cường hiền hòa cắt ngang:

– Không phải thời gian công tác, đừng gọi xa lạ thế.

– Dạ, bác Ngụy..

Trần Tấn liếm môi khô khốc, trong lòng còn chưa thích ứng với thái độ của Ngụy Gia Cường, lòng hết sức ngạc nhiên vì thái độ khác thường hôm nay của ông ta, song lòng rất nhớ Tiểu Thanh, nên vẫn lên xe theo về Ngụy gia.

Ngụy Tiểu Thanh vừa mới gội đầu xong, dùng khăn mặt bọc lấy tóc, chỉ có mấy lọn tóc ướt lưa thưa buông xuống gò má hồng hồng vì mới tắm nước nóng, thấy Trần Tấn theo cha mình vào chớp mắt mấy lần mới hỏi:

– Sao anh tới đây?

Trần Tấn cười hoang mang không kém:

– Bác Ngụy bảo anh tới ăn cơm, nên anh tới.

Trong bữa cơm, Ngụy Gia Cường bóng gió hỏi tới vài chuyện của Lâm Tuyền, nói ra Trần Tấn còn không biết chuyện Liên hợp Tĩnh Hải bằng ông ta, lấy gì mà trả lời? Ngụy Gia Cường thất vọng lắm, xong dù sao Trần Tấn và Tiểu Thanh thực lòng với nhau, sau bữa cơm bảo con gái cùng Trần Tấn ra ngoài đi dạo, không hề có sự bảo thủ của người cha.