Q.5 - Chương 22: Xung đột (4)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lâm tiên sinh là bạn học của Tiểu Vũ, không được thất lễ.

Trần Minh Hành lấy làm lạ, sao Lâm Tuyền ăn nói xấc xược như thế, người được Cảnh Nhất Dân coi trọng chỉ có chút khí độ thế thôi sao?

Lâm Tuyền xua tay bảo đám Tiêu Lỵ Lỵ không cần qua bên này, nói:

– Là tôi thất lễ mới đúng, phản ứng của giám đốc Chu rất bình thường.

Động tĩnh phía này khá lớn, làm người trong đại sảnh đều quay sang, tuy không nghe rõ được bọn họ nói gì, nhưng Chu Lâm hùng hổ định đánh Lâm Tuyền thì ai cũng thấy. Trần Phi Lăng vội xin lỗi người xung quanh đi tới, nhìn Chu Lâm với ánh mắt căm ghét:

– Chuyện gì thế?

Lâm Tuyền xua tay:

– Không có gì, nói đùa với giám đốc Chu thôi.

Trương Đào rùng mình, đùa thế mà là đùa, chửi thẳng người ta là chó còn gì? Trong lòng hắn, Trần Minh Hành là bá chủ của Tĩnh Hải, ông ta có tư cách nói thế, Lâm Tuyền là cái gì mà không nể nang Chu Lâm? Tuy nói ở trường đại học Lâm Tuyền cực kỳ nổi danh, nhưng làm sao đem thành tích học tập dọa người ta?

Trần Minh Hành thấy phong ba nơi này làm mọi người vây quanh, cười nói:

– Không có gì hết, đây là Lâm tiên sinh, mọi người có thể làm quen một chút. Tôi cũng rất tò mò với thân phận của Lâm tiên sinh, là người hàng xóm thần bí của Trần tiểu thư hay là chủ nhân thần bí của tập đoàn Liên hợp Tĩnh Hải?

Đám đông xôn xao, Trương Đào cứng người nhìn Lâm Tuyền, không thể nào, năm ngoái anh ấy bị tai nạn còn chưa tốt nghiệp cơ mà.

Liên hợp Tĩnh Hải là cái tên đang gây sóng gió ở Tĩnh Hải, là hàng rào chắn trước mặt Lệ Cảnh, chẳng trách Trần Minh Hành dè dặt với Lâm Tuyền như thế, nhưng, nhưng chuyện này sao có thể.

Trương Giai Minh hết nhìn Lâm Tuyền lại nhìn Trần Minh Hành, nói tự an ủi bản thân:

– Chú, chú nhầm rồi, anh Lâm đây cùng Tiểu Đào tốt nghiệp Đh Đông Hải năm ngoái mà.

Trần Minh Hành lắc đầu, nhìn Lâm Tuyền đợi câu trả lời.

– Trí tưởng tượng của chủ tịch Trần phong phú quá.

Chu Lâm la lên:

– A, tôi nhớ ra rồi, bốn lần đấu giá Tòa nhà Tĩnh Hải, có ba lần y ngồi cạnh Triệu Tăng.

– Bí thư thị ủy Thông Nam?

Trần Minh Hành còn lạ gì quá trình bán đấu giá Tòa nhà Tĩnh Hải:

– Mọi người chưa biết, Lâm tiên sinh và bí thư Triệu, bí thư Cảnh là thế giao, nếu không Liên hợp Tĩnh Hải sao có uy danh hôm nay.

Lâm Tuyền ngửa đầu cười lớn, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Minh Hành, ánh mắt sắc bén dữ dội hoàn toàn khác hẳn chàng thanh niên dưng dưng bất cần đời khi nãy:

– Chủ tịch Trần nói thế, tôi biết làm sao?

Trần Phi Lăng là người đầu tiên hiểu ra, cô và Lâm Tuyền gặp nhau vài lần, đều liên quan tới hoạt động của Thực nghiệp Tinh Hồ, lần này lại do Liên hợp Tĩnh Hải tài trợ, nói như thế Lâm Tuyền mới hai mấy tuổi đầu có tài sản hàng trăm triệu rồi.

Chị Lâm thì không có gì ngạc nhiên nữa, từ khi Lâm Tuyền mua căn phòng cạnh Trần Phi Lăng là cô biết gia sản của Lâm Tuyền rất lớn. Bốn căn hộ tầng thượng của Bằng Nhuận, giá trên 8 triệu, mua nhà vào đó ở đã là hào phú rồi, mua nhà vứt đó như Lâm Tuyền thì càng phải giàu khủng khiếp, cho nên cô cũng làm như không thấy động tác thân mật giữa Trần Phi Lăng và Lâm Tuyền.

Lâm Tuyền nhìn trái nhìn phải, ai nấy đều dáng vẻ khiếp sợ, thu ánh mắt lại, cười nhẹ:

– Chủ tịch Trần đúng là thích đùa, làm giám đốc Chu sợ rồi kìa.

Chu Lâm không sợ mà được à? Ông ta hiện giờ có thể tiêu dao tự tại do Trần Minh Hành chống lưng phía sau, nếu chàng thanh niên này thực sự là người nắm quyền của Liên hợp Tĩnh Hải thì cuộc sống của ông ta khó khăn rồi, chỉ e có thể hạ cánh an toàn cũng khó.

Đan Nguyên vào HĐQT, việc đầu tiên là yêu cầu niêm phong sổ sách, mời công ty kiểm toán và văn phòng luật sư tiến hành kiểm toán. Khoản chiếm dụng của Lệ Cảnh không dấu nổi, song Lệ Cảnh có khả năng thanh toán được, còn những vấn đề khác giữa tổng cty xây dựng và Lệ Cảnh đều không để lại dấu vết, nhưng ông ta thì khác, ăn uống bao gái đều lấy tiền công ty thanh toán, làm sao không có sơ hở trong sổ sách.

Chu Lâm trán toát mồ hôi, ấp úng nói:

– Lâm tiên sinh, đại nhân không chấp tiểu nhân…

Thấy Trần Minh Hành, Chu Lâm đều nhận định Lâm Tuyền là chủ nhân thần bí của Liên hợp Tĩnh Hải, Trương Giai Minh siết chặt nắm đấm, tay run rẩy, trí nhớ hắn chưa kém tới mức đầu năm làm khó người ta ra sao. Bối cảnh của Liên hợp Tĩnh Hải là Cảnh Nhất Dân, lần đó Vương Hiểu Dương bảo vệ y như vậy, đúng là rất có khả năng. Nghĩ tới Cảnh Nhất Dân và cha mình đã tới mức không thể dung hòa, Trương Giai Minh lo lắng trùng trùng.

Trần Vũ là con nhà nòi, từ lời kể của Tiểu Sơ, cô đã mơ hồ đoán ra tất cả, ngay từ đầu đã không kinh ngạc nữa.

Chỉ có Trương Đào và Điền Lệ vẫn không sao tin nổi, bọn họ tham gia vào quá trình trọng tổ tổng cty xây dựng Tĩnh Hải, biết được thực lực Liên hợp Tĩnh Hải, bọn họ không tin Lâm Tuyền sở hữu tài phú lớn như vậy, cho dù y chỉ là người quản lý khoản tài phú đó cũng khó tin.

Trần Minh Hành tin tưởng vào sức phán đoán của mình, nếu chút con mắt nhìn người đó mà ông ta không có, thì khỏi lăn lộn ở thương trường:

– Lâm tiên sinh cũng là người thích đùa, cậu cho rằng sự kiện này nên kết thúc thế nào là tốt nhất.

Sự kiện này tất nhiên là chiến tranh cổ phiếu giữa hai bên, ông ta thử thăm dò Lâm Tuyền, nếu có thể giải quyết hòa bình là tốt nhất.

– Lệnh Cảnh là đại cổ đông lớn nhất, kết thúc thế nào còn cần hỏi người khác sao?

– Lệ Cảnh bỏ ra 500 triệu, Lâm tiên sinh cần gì ép người như thế?

– Ồ, nếu tôi là chủ nhân của Liên hợp Tĩnh Hải sẽ rất sẵn lòng bỏ 500 triệu mua 26.2% cổ phần kia, nếu Lệ Cảnh mốn bán cả 69% cổ phần, tôi nghĩ Liên hợp Tĩnh Hải cũng sẵn lòng mua hết thôi.

Sắc mặt Trần Minh Hành biến đổi, giọng không thản nhiên như nãy giờ nữa:

– Lâm tiên sinh thật lắm tiền, chút cổ phần của Lệ Cảnh chẳng đáng giá là bao, nhưng cũng phải 4 -5 tỷ, Liên hợp Tĩnh Hải không sợ nuốt không trôi à?

– Vì giúp Lệ Cảnh trả hết khoản vay, tôi nghĩ dù Liên hợp Tĩnh Hải dốc hết tài sản ra cũng không ngại đâu.

Trần Minh Hành mặt âm trầm:

– Thế nào Liên hợp Tĩnh Hải mới chịu buông tay?

– Có một điểm chủ tịch Trần đoán trúng, tôi và cao tầng Liên hợp Tĩnh Hải xem như có chút quen biết, không ngại nói cho ông một tin tức nội bộ, Liên hợp Tĩnh Hải cho chủ tịch Trần nửa năm, nửa năm sau sẽ mời trọng tài kinh tế.

– Được, được, Lâm tiên sinh cũng không coi là ép người quá đáng…

Trần Minh Hành bỏ đi, những người khác nhìn nhau, không hiểu nội dung cuộc đối thoại của bọn họ.

Chu Lâm đuổi theo Trần Phi Hành, mọi người thấy hết trò vui cũng tản ra, Lâm Tuyền uống cạn ly rượu, tựa như tự nói:

– Xem ra mình không được hoan nghênh lắm.

Lấy khăn chùi mép cho Tiểu Tư Vũ:

– Con ăn no chưa?

Tiểu Tư Vũ xoa bụng gật gật đầu, cô bé được mẹ dặn đi với cha không được xen vào chuyện người lớn, nên vừa rồi chỉ chuyên tâm đánh chén.

Lâm Tuyền dắt Tiểu Tư Vũ đi ra cửa, đám Tiêu Lỵ Lỵ tất nhiên cũng đi theo.

– Lâm Tuyền.

Giọng nói ở sâu trong thâm tâm còn vô cùng quen thuộc kia như có một ma lực, khiến Lâm Tuyền đứng lại tại chỗ, gian nan quay đầu lại, nhìn Trần Vũ, Điền Lệ đuổi theo, cười chua chát.

– Chuyện này rốt cuộc là sao?

– Còn nhớ hai năm trước anh định nói với em không, nếu khi đó em không muốn biết, thì bây giờ cũng không cần biết nữa.

Lâm Tuyền giọng đều đều, nhưng trái tim giằng xé, trách móc bản thân, vì sao lại nói ra những lại vô tình như vậy?

Nhìn Lâm Tuyền đi mà không quay đầu lại, Trần Vũ nắm chặt lấy tay Điền Lệ, Điền Lệ im lặng chịu đựng mấy móng tay bấm vào da thịt. Trương Đào cứ như vừa mới tỉnh mộng, lẩm bẩm:

– Sao có thể, sao có thể.

Đoạn cao trào thế này mà tác giả viết không bật lên nổi, kém xa Quan Lộ Thương Đồ quá nhiều, sao bên TQ nhiều người khen thế không biết nữa.