Q.7 - Chương 21: Chưa kết thúc (2).

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trần Minh Hành tỉnh táo hơn Trương Quyền và Hướng Nghĩa Sơn nhiều, thậm chí có thể khẳng định không hề có chuyện thỏa thuận trước, vì sự tồn tại của Trương Quyền chẳng hề gây ảnh hưởng gì tới Cố Hiến Chương, mà sự kiện tuyển cử ở Tĩnh Hải rất có khả năng khiến toàn quốc nổ ra tranh luận, nói không chừng có ảnh hưởng xấu tới Cố Hiến Chương.

Vậy tại sao Cảnh Nhất Dân kiên trì chơi chiêu hiểm này, chả lẽ Cảnh Nhất Dân có tư cách giữ im lặng với tỉnh ở chuyện này? Trần Minh Hành lập tức phủ quyết suy nghĩ đó, khi Cảnh Nhất Dân vừa lên làm bí thư thành ủy, Trần Minh Hành và Trương Quyền nhanh chóng bám sát ông ta, biết chỗ dựa lớn nhất của ông ta là Cố Hiến Chương rồi, đám Dương Thiên Hoa không có tư cách đề xuất yêu cầu vời Cố Hiến Chương.

Chẳng lẽ là cậu sao? Trong đầu Trần Minh Hành hiện lên khuôn mặt gầy gò góc cạnh, từ khi Liên hợp Tĩnh Hải rút khỏi tổng cty xây dựng, Trần Minh Hành đã hiểu Lâm Tuyền không phải là con rối của Cảnh Nhất Dân, thời gian qua ông ta nghiên cứu cẩn thận quan hệ giữa quan viên Cảnh hệ và các doanh nghiệp, nhận ra trong hệ phái này có hai hạch tâm, ngoài là Cảnh Nhất Dân, trong là Lâm Tuyền.

Trần Minh Hành bị phát hiện này làm giật mình, Lâm Tuyền mặc dù ẩn mình rất sâu, nhưng chỉ cần có đủ kiên nhẫn tỉnh táo, vẫn có thế nhìn ra manh mối. Nếu chỉ vẻn vẹn một góc tảng băng Liên hợp Tĩnh Hải lộ ra ngoài đều thuộc về chàng trai trẻ ấy thì cũng là sự thực kinh người.

Trần Minh Hành không thể không liên tưởng mười năm trước Trần Nhiên rất có khả năng bị đưa ra pháp trường thành về hưu không bị một xử phạt nào, con cái ông ta cũng bình yên ôm tiền chạy lên tỉnh, chứng tỏ Liên hợp Tĩnh Hải còn có bối cảnh sâu hơn nữa.

Khác với thái độ khinh thường thù địch với Lâm Tuyền của cha con Trương Quyền, Trần Minh Hành thông qua các loại quan hệ nghe ngóng nội tình của Liên hợp Tĩnh Hải, tình cảm của ông ta với Lâm Tuyền cũng rất phức tạp.

Lâm Tuyền không chỉ là đối thủ thương nghiệp của Lệ Cảnh, còn một điều ông ta không thể bỏ qua, y là người duy nhất con gái ông ta yêu thương. Trần Minh Hành có thể cảm nhận rõ ràng, Liên hợp Tĩnh Hải lần nào ra tay cũng để lại đường lui cho Lệ Cảnh, xong lại không có ý buông tổng cty xây dựng! Làm ông ta thầm nghĩ:” Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Tiếc là quan hệ giữ ông ta với con gái không tốt, không thể tìm hiểu được gì phía con gái mình.

………………

Bóng đêm ngày một dầy đặc, chiếc Volvo như bóng ma lặng lẽ đỗ ở bãi đỗ xe phía đông hội trường.

Lâm Tuyền ngồi ở ghế phụ lại, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe đã hạ kính xuống, mắt nhìn về cái đồng hồ ngoài sân hội trường, có thể bên trong đó không khí đang rất ngột ngạt, mày Lâm Tuyền hơi nhíu lại, xong bản thân y không chú ý tới.

Phía tây đang sót lại ánh sáng cuối cùng trong ngày, tường kính của tòa nhà thị chính mới đỏ rực như lửa.

Lâm Tuyền thu hồi ánh mắt, nhìn tàn thuốc bị gió thổi đi, nhớ lại lần đầu tiên y hút thuốc, hút thì ít nhìn tàn thuốc lả tả rơi xuống thì nhiều, khi ấy bên cạnh y có một cô gái với đôi mắt hiếu kỳ kích động…

Khi tâm trí y chuẩn bị trôi đi theo tàn mộng năm nào thì cánh cửa hội trường mở ra, các vị đại biểu tràn ra ngoài như một đợt sóng. Lâm Tuyền dập tắt điều thuốc, bấm cửa kính lên, ngồi sau kính phản quang quan sát bên ngoài.

– Cuối cùng thì đã kết thúc.

Quý Vĩnh khẽ thở phào, ngày hôm nay Lâm Tuyền đặc biệt ít nói, tới ngay cả Phương Nam gọi điện tới cũng chỉ qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, có thể thấy có chuyện đè nặng lòng y.

Lâm Tuyền nhếch mép cười khẽ:

– Nào có dễ kết thúc như thế? Chú Quý, chú gọi điện về nhà đi, tối đưa tôi lên tỉnh thành.

Quý Vĩnh lái xe cho Lâm Tuyền được bốn năm rồi, biết nhiều chuyện về Lâm Tuyền mà ngay cả cao tầng trong công ty cũng không biết, tính cách trầm ổn cẩn trọng của ông cũng lấy được sự tín nhiệm của Lâm Tuyền.

Lâm Tuyền thành công khi còn quá trẻ, khiến nhiều người có cái nhìn trái chiều về y, có khâm phục, có nghi ngờ xen lẫn xem thường, căm ghét. Nhưng Quý Vĩnh biết, thành công của Lâm Tuyền chẳng hề dễ dàng, những thứ tâm lý y phải gánh chịu người ngoài không thể hiểu được. Chưa nói tới thiên phú của y, Quý Vĩnh chưa thấy ai chăm chỉ hơn y.

Đương nhiên, Quý Vĩnh tôn kính Lâm Tuyền vì y rộng rãi với người bên cạnh, từ khi làm việc cho Lâm Tuyền, ông chưa bao giờ phải phiền não vì chuyện gia đình, cũng vì ông luôn ở cạnh Lâm Tuyền, địa vị trong công ty hơn hẳn tầng chủ quản bình thường.

– Có cần thông báo cho giám đốc Cố không?

Thường Lâm Tuyền lên tỉnh luôn gặp mặt Cố Lương Vũ, song Quý Vĩnh không bao giờ quên hỏi ý kiến Lâm Tuyền:

Lâm Tuyền gật đầu:

– Hôm nay xong việc khả năng hơi muộn, bảo lão Cố cả ngày mai tôi ở lại Kiến Nghiệp.

Rất nhiều đại biểu đi qua chiếc Volvo xám bạc, có người dừng lại nói chuyện, chời đợi. Ngụy Gia Cương gọi điện bảo lái xe tới sân hội trường đón mình, Thư Kính Côn cấp phó cục, không có xe riêng, chuẩn bị đi ké xe Ngụy Kính Cường về nhà, thấy chiếc Volvo đỗ ở đó, đánh mặt hỏi:

– Là cái xe đó à?

Ngụy Gia Cường vội bảo lái xe đừng qua vội, hiện là lúc người đông phức tạp, Ngụy Gia Cường biết không phải lúc tới chào hỏi, cùng Thư Kính Côn đứng lại nói chuyện. Thư Ký Côn lòng rất phức tạp, vừa sợ gặp Lâm Tuyền, vừa muốn đích thân kiểm chứng thái độ của Lâm Tuyền với mình, con người không thể sống mãi trong nỗi sợ hãi được.

Dòng người ngày một tan dần, trên sân trước hội trường chỉ còn lại ánh đèn vàng chiếu lên vòi phun nước, chiếc Volvo cứ đỗ nguyên tại chỗ, nếu chẳng phải trong xe có ánh lửa, Ngụy Gia Cường còn tưởng trong xe không có người.

Ngụy Gia Cường bước nhanh tới, Thư Kính Côn hồi hộp theo sau, hẳn Lâm Tuyền cũng thấy bọn họ rồi, khi họ vừa tới gần cửa kính từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt trẻ trung thanh tú lại toát lên vẻ trầm ổn.

Ngụy Gia Cường đột nhiên không biết xưng hô thế nào cho phải, gọi tổng giám đốc Lâm thì xa lạ quá, gọi ngài Lâm hạ thấp bản thân quá, gọi Tiểu Lâm thì lại thất lễ.

– Trời tối qua, chú Ngụy đi tới gần mới nhận ra, thật có lỗi.

Lâm Tuyền không hề có ý xuống xe, chắp tay tạ lỗi với Ngụy Gia Cường, rồi khẽ gật đầu chào với Thư Kính Côn đằng sau.

Ngụy Gia Cường chỉ biết nói đâu có, rồi không biết phải nói gì thêm, lúc này xe số một của Cảnh Nhất Dân từ bãi đỗ xe đi ra, xe mang biển 00088 của Liễu Diệp Thiên đi sau. Xe số một đi qua chiếc Volvo bấm còi một tiếng, xe 00088 thì dừng lại, Liễu Diệp Thiên thò đầu ra vẫy tay Lâm Tuyền, rồi theo sát xe số một đi mất.

Lâm Tuyền cười nói:

– Tôi có việc đi trước, lần sau có thời gian chúng ta tụ họp.

Không đợi Ngụy Gia Cường trả lời, kéo cửa kính lên, chiếc Volvo khởi động đi theo hai xe phía trước.

Ngụy Gia Cường chú ý tới chi tiết Liễu Diệp Thiên chủ động chào Lâm Tuyền, thầm thất kinh.

Thư Kính Công thì không hiểu cái gật đầu của Lâm Tuyền là nhận ra mình, hay chỉ đơn thuần là động tác lễ tiết, cho dù nhận ra mình thì thật lạnh nhạt, song ông ta chẳng hi vọng Lâm Tuyền có thái độ gì đặc biệt, ông ta chỉ là một cán bộ cấp phó khoa nho nhỏ, chỉ cần Lâm gia không ghi hận trong lòng là đủ rồi.

Con gái Ngụy Gia Cường là bạn gái của con trai Trần Kiến Quân, nhìn thái độ khá thân thiết của Lâm Tuyền với Ngụy Gia Cường thì xem ra tin đồn Lâm gia trở mặt với ba anh em Trần Kiến Quốc không phải sự thật.

Thư Kính Côn còn nhớ khi làm việc với Lâm Minh Đạt thì quan hệ giữa Lâm gia và anh em Trần Kiến Quốc không tốt, vì ba anh em kia coi thường Trần Tú chỉ là con nuôi, Lâm Minh Đạt là phó hiệu trưởng cổ hủ không có tiền đồ, Lâm Tuyền do Trần Tú nhặt về nuôi, thái độ với Lâm Tuyền càng tệ. Nếu như Lâm Tuyền có thể đối đãi với ba anh em kia như thế, chưa chắc đã đặt ân oán với ông ta năm xưa trong lòng.

Nghĩ thế lòng Thư Kính Côn nhẹ nhõm hơn:

– Suốt ngày làm việc chung một tòa nhà mà chẳng có mấy cơ hội uống rượu với anh, thế nào, cùng tới khách sạn Tĩnh Nam làm vài chén chứ.

Ngụy Gia Cường tâm tình rất tốt, hưởng ứng ngay:

– Dù sao cũng không có chuyện gì, không say không về.