Q.10 - Chương 8: Đòn bẩy thúc đẩy địa ốc

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bốn người đi qua rừng thủy sam, tới con đường xi măng chạy quanh phía bắc biệt thự trang viên, trong rừng lá cây rậm rạp, mặt trời ngả bóng, càng tối hơn bình thường.

Xa xa có người đứng dựa vào chiếc Volvo xám bạc hút thuốc, trái tim Trần Vũ khẽ nảy lên một cái:

– Buổi chiều em họp ở đây à?

Trần Thần gật đầu:

– Vâng đúng thế.

Lâm Tuyền cũng đã nhìn thấy đám Trần Vũ, dập tắt thuốc, đi tới hỏi:

– Mọi người tới ngắm cảnh à?

Trần Vũ không nhìn thấy bất kỳ xung động tình cảm nào trong mắt Lâm Tuyền nữa, lòng nhói đau, chỉ khẽ gật đầu.

Điền Lệ bóng gió nói:

– Tĩnh Hải không còn nơi nào cảnh đẹp miễn phí như thế nữa, tiếc rằng sau khi xây xong không được tùy tiện ra vào nữa rồi.

Lâm Tuyền chỉ cười, không đáp lại lời nói gài gai nhọn của Điền Lệ, đưa cho Trương Đào một điếu thuốc, nghiêng đầu đi châm lửa, do dự một chút rồi hỏi Trần Vũ:

– Anh được tin Lệ Cảnh tiếp xúc với tập đoàn An Thái, em biết chuyện này không?

– Tập đoàn An Thái?

Trần Vũ ngạc nhiên, lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này:

– Trừ đầu tư Nam Cảng và Liên hợp Tĩnh Hải ra, An Thái tiếp xúc với toàn bộ người nắm cổ phần của tổng cty XD, bao gồm Lệ Cảnh.

Trần Thần giải thích:

– Sao?

Trần Vũ ngẩn ra, lập tới liên tưởng tới chuyện 2 tỷ tiền nóng gom nhà mà Trần Thần vừa nhắc tới:

– Bọn họ đỉnh lấy Thế Kỷ thành để bẩy thị trường địa ốc Tĩnh Hải lên sao? Nhưng em chưa bao giờ nghe nói tới An Thái, em tin ba Trần Thần cũng chưa từng nghe thấy. Hôm nay Lệ Cảnh hợp HĐQT còn vừa quyết định nắm cổ phiếu 00601 thời gian dài nữa.

Trương Đào và Điền Lệ nhìn nhau, Lâm Tuyền hoàn toàn không cần nói dối, y đã nói ra điều gì, cơ bản đó là sự thực rồi.

Trần Vũ gọi điện ngay cho cha, hỏi liệu có phải chú mình tiếp xúc riêng với An Thái hay không?

Trần Minh Hành trầm mặc một lúc đáp:

– Rất có khả năng là chú út của con giở trò.

Lâm Tuyền vỗ trán, té ra là nội bộ Trần gia tranh đoạt quyền khống Lệ Cảnh, tảng đá trong lòng được gạt bỏ, nhẹ nhõm hẳn:

– Các chủ nợ này càng tin vào Thế Kỷ Thành, tin vào kiến thiết tập đoàn xây dựng, bọn họ đã đề xuất yêu cầu chuyển nợ thành cổ phần.

Trần Vũ không rõ lắm:

– Phương án này một năm trước Đầu tư Nam Cảng đã đề xuất ra, nhưng các chủ nợ khác dứt khoát phủ quyết, sao giờ lại nhắc lại chuyện cũ.

– Một năm trước đưa ra phương án này là vì giải quyết khốn cảnh của tổng Cty XD.

Lâm Tuyền cười nhạt:

– Hiện giờ nói lại chuyện đó là muốn kiếm lợi kép khi thị trường địa ốc và cổ phiếu có bất thường.

– Thị trường địa ốc Tĩnh Hải sẽ có biến động sao?

– Rất khó khống chế, đã có 2 tỷ tiền nóng tràn vào trong quý hai rồi, những kẻ đầu cơ địa ốc khác sẽ còn tiếp tục tiến vào, Thế Kỷ Thành sẽ là đòn bẩy thúc đẩy địa ốc Tĩnh Hải.

Tại sao lại có kẻ mạo hiểm khiêu chiến Liên hợp Tĩnh Hải như thế, đây không giống hành vi thương nghiệp bình thường, Trần Vũ đang định hỏi kỹ hơn thì một chiếc xe Polo màu đỏ đi tới thu hút sự chú ý của cô.

Thư Nhã xuống xe đi tới, dù chưa bao giờ gặp Trần Vũ, nhưng cô nhận ra ngay khuôn mặt vài phần giống với Trần Thần đó, tự nhiên đi tới bên cạnh Lâm Tuyền.

Trần Vũ mắt cứ nhìn chăm chú vào Thư Nhã, tới tận khi Thư Nhã ôm cảnh tay Lâm Tuyền mới giật mình tỉnh lại, phát hiện ra mình thất thố.

Tất cả mọi người đều nhận ra không khí ngượng ngập, Điền Lệ hối hận vì kéo Trần Vũ tới công trường.

Thời gian qua áp lực quá lớn, Lâm Tuyền không sao buông lỏng được, Thư Nhã ngày nào cũng cố hoàn thành sớm công việc bề bộn ở công ty, để có thêm thời gian cùng Lâm Tuyền, không ngờ hôm nay gặp được cô gái đã nghe nhiều mà chưa được gặp mặt.

Thư Nhã rất thoải mái bảo Lâm Tuyền:

– Thế nào, không giời thiệu cho em à?

Lâm Tuyền sờ mũi, ấp úng giới thiệu hai cô gái cho nhau, tất nhiên chỉ có tên và chức danh công việc.

Chốn thị phi không nên ở lâu, Lâm Tuyền cáo từ, kéo Thư Nhã về chiếc Volvo. Lúc nãy Trương Đào mới nhận ra có một thanh niên véc đen nãy giờ luôn đứng ở bên cạnh họ mà không ai chú ý, thanh niên đó vào chiếc Polo màu đỏ bám theo chiếc Volvo, điều này khác với phong cách trước nay của Lâm Tuyền, hắn chưa bao giờ thấy Lâm Tuyền đi đâu lại có vệ sĩ theo bên cạnh như thếs.

Lâm Tuyền đi rồi, Trần Vũ nhận được điện thoại của Trần Minh Hành nói tới nhà Trần Thần ăn cơm, biết Trương Đào, Điền Lệ cũng ở đó, liền bảo bọn họ qua luôn.

Dù thế nào Trần Minh Hành thực tế vẫn là người khống chế Lệ Cảnh, hơn một năm qua Trương Đào bị gạt sang bên lê, dù biết ông ta mời mình và Điền Lệ là vì chuyện Lâm Tuyền vừa đề cập tới, song trong lòng không khỏi có chút vui mừng cùng mong đợi.

Khi tới nhà Trần Thần thì đã tới giờ ăn cơm rồi, Trần Minh Hành và Trần Sơn mới đầu không nói gì cả, giữa bữa cơm Trần Minh Hành đột nhiên hỏi:

– Cháu biết chuyện đám chú út tiếp xúc với An Thái lâu rồi phải không?

Trần Thần đang nuốt dở miếng cơm, suýt nữa thì nghẹn, uống cốc nước, thấy cha mặt đầy hồ nghi nhìn mình, nói:

– Chuyện con đã nói hết với chị rồi, còn điều không thể nói, mọi người nhìn con cũng vô ích.

– Sao lại vô ích, nuôi con bao nhiêu năm cũng vô ích à? Tiết lộ chút tin tức thì chết hay sao?

Trần Sơn không khỏi tức giận, đặt bát xuống:

– Con coi mình là người Trần gia nữa hay không?

– Tiểu Thần nói cũng có lý, nó làm việc cho người ta thì không thể tùy tiện tiết lộ cơ mật thương nghiệp bên đó được.

Trần Minh Hành cười gượng:

– Cháu vừa về bên đó làm chưa lâu đã gầy đi nhiều rồi, ăn thêm vào.

Nụ cười không thể che được lo lắng trên mặt, Trần Minh Hành gắp một miếng thịt bỏ vào bát Trần Thần, bảo mọi người ăn tiếp, bản thân lại thở dài:

– Anh đã là người lui về rồi, bọn chúng có bản lĩnh cho bọn chúng làm đi, không cần thiết làm người nhà trở mặt thành thù, để người ngoài cười cho.

– Anh, không phải em nói lời khó nghe, chúng ta coi nó là người nhà, nhưng nó có nghĩ vậy không, với người nhà mà nó cũng chơi trò lá mặt lá trái, hôm nay họp HĐQT mà coi như trò đùa.

Nhớ tới khuôn mặt giả dối của Trần Minh Kiến là Trần Sơn giận sôi gan:

– Dù gì em là chủ tịch HĐQT, vậy mà tin tức lớn như thế lại do người ngoài nói cho. Nhin nó chủ trì đại cục chẳng bằng chia ra, còn hơn để gia sản lụi bại hết trong tay nó.

– Đừng hành động theo cảm tính.

Trần Minh Hành lắc đầu:

– Những năm qua Lệ Cảnh đắc tội với không ít người, tụ lại thì mạnh, nếu chia ra không biết có bao nhiêu kẻ leo lên đầu lên cổ chúng ta đâu.

– Nhưng đám lão Nhị dứt khoát muốn hợp tác với An Thái thì sao? An Thái là cơ cấu gì thì em không biết, nhưng cái công ty này muốn tiền vào phá rối, không phải là thứ tốt đẹp, bọn họ rõ ràng là chĩa vào Liên hợp Tĩnh Hải, quan hệ giữa chúng ta và bên đó khó lắm mới hòa hoãn lại,vì sao muốn gây căng thẳng?

Trong lòng Trần Minh Hành rất tán đồng Trần Thần làm việc ở Liên hợp Tĩnh Hải, như thế quan hệ hai bên hòa hoãn hơn, quan hệ ám muội đó cũng khiến kẻ thù của Lệ Cảnh cố kỵ phần nào.

– Ừm, đám Minh Kiến đúng là không biết nặng nhẹ.

Trần Minh Hành nhìn Trần Thần:

– Cháu biết An Thái ra giá bao nhiêu không?

– 8.

Trần Thần cũng không mong quan hệ giữa hai bên tan vỡ, lên tiếng khuyên:

– Liên hợp Tĩnh Hải cũng không thể bỏ ra được nhiều tiền như thế, nhưng lúc này Lệ Cảnh ủng hộ bên con thì bên con tuyệt đối không khoanh tay ngồi nhìn khi Lệ Cảnh khó khăn.

– 8?

Trần Minh Hành hít sâu một hơi, ông ta hiểu vì sao đám Trần Minh Kiến tiếp xúc với An Thái rồi, 800 là hơn 10% so với giá thị trường, có 800 triệu này, Lệ Cảnh sẽ thoát khỏi rất nhiều rắc rối, chỉ cần vận dụng thỏa đáng, thậm chí có thể xoay chuyển đà tụt dốc. Nhưng làm ăn không phải cứ có tiền là được, còn nhiều phương diện phải cân nhắc, vì 800 triệu đắc tội với địa đầu xà như Liên hợp Tĩnh Hải chưa chắc đã có lợi, đám Trần Minh Kiến có nghĩ tới vấn đề này không?