Q.3 - Chương 16: Tới tân thành trấn (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Tuyền lại kéo Tiền Vi lên xe của chi nhánh Đông Đô về Tĩnh Hải, bảo Tiền Vi tới Thiên Tinh Hồ xem xét tình hình, còn y tới thẳng văn phòng của Cảnh Nhất Dân.

Cảnh Nhất Dân toàn lực thúc đẩy khu khai phát mới, chống đỡ áp lực tới từ các phía, hạn mục trung tâm hành chính mới được xác định, địa điểm xây dựng cũng được chọn xong, tài chính khởi động tiền kỳ cũng đã được an bài, đang tiến hành giải tỏa quy mô lớn, không chỉ đất dùng cho trung tâm hành chính mới, còn bao gồm chung cư công vụ gần đó, cùng nhà thi đấu thể thao và thư viện.

Mới qua tám ngày thôi mà Cảnh Nhất Dân trông gầy hơn nhiều, xem ra cũng bị công việc dày đặc làm mệt mỏi, dù tinh lực thịnh vượng tới đâu cũng chẳng đủ tiêu hao.

Trong văn phòng của Cảnh Nhất Dân, còn có Triệu Tăng, Đinh Hướng Dương và Liễu Diệp Thiên phó thị trưởng vụ, Cố Hiểu Linh phó chủ nhiệm phòng kiểm tra.

Cố Hiểu Linh phong vận vẫn mê đắm như ngày nào, thấy Lâm Tuyền đẩy cửa đi vào có hơi giật mình, song cô rất có thiện cảm với Lâm Tuyền, niềm nở đứng dậy đón:

– Tiểu Lâm, sao hôm nay có thời gian rảnh tới tìm bí thư Cảnh.

Lâm Tuyền cũng hết sức ngạc nhiên vì sợ xuất hiện của Cố Hiểu Linh và Liễu Diệp Thiên.

Cảnh Nhất Dân nói:

– Tôi đặc biệt mời cậu ấy về Tĩnh Hải đấy, mọi người còn chưa biết bản kế hoạch tân thành trấn Nam Cảng chính là do Lâm Tuyền làm, Triệu Tăng chỉ sửa sang lại chút ít, có điều với bên ngoài công lao tính hết lên đầu Triệu Tăng.

Liễu Diệp Thiên lần đầu tiên tiếp xúc với Lâm Tuyền, trước kia chỉ nghe tin đồn, không ngờ Cảnh Nhất Dân thực sự coi trọng chàng thanh niên này, bản kế hoạch tân thành trấn suy xét vấn đề rất toàn diện, tính khả thi cao, có thể nói là một sự bổ xung trọng yếu cho khu khai phát mới mà Cảnh Nhất Dân thúc đẩy.

Khi Cảnh Nhất Dân đem bản kế hoạch đó cho ông ta xem, Liễu Diệp Thiên còn nghĩ đây là hành động lớn thứ hai của Cảnh Nhất Dân. Trong kế hoạch này, khái niệm tân thành trấn và tân khu khác nhau, tài chính điều động ít, chỉ đem phần giá trị đất đai tăng lên đưa vào công ty khai phát tân thành trấn, có thể tránh được trình tự HĐND thẩm duyệt, thậm chí không cần đưa lên cuộc họp thường ủy thảo luận.

Đinh Hướng Dương kéo ghế tới, đưa cho Lâm Tuyền, Lâm Tuyền vội vàng đi tới nhận ghế, y không dám thản nhiên hưởng thụ đại ngộ này, dù sao người ta là cấp phó xử.

Triệu Tăng đứng dậy, nói với Lâm Tuyền:

– Chúng tôi quyết định thành lập Cty khai phát đầu tư Nam Cảng, về quản lý có thể vòng qua thị trưởng Trương Quyền, thuận tiện thực thi kế hoạch khai phát thành trấn của em, đem trấn Nam Cảng di dời về phía nam cùng khu khai phát đô thị hóa về phía bắc, tập trung ở đoạn đường Hồng Giang tới đường Tinh Hồ. Trong thời gian từ hai đến ba năm, lập nên một khu dân cư hoàn toàn mới, quyền sử dụng đất trong phạm vi đường Trường Giang, đường Thành Sơn, đường Ngũ Sơn, đường Công Nông với diện tích 4.6 kilomet vuông sẽ giao cho công ty khai phát tân thành trấn, chủ nhiệm Cố sẽ đại biểu thành ủy, chính phủ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty.

Lâm Tuyền tất nhiên hiểu quan hệ giữa Cố Hiểu Linh và Liễu Diệp Thiên, nói như vậy tức là Liễu Diệp Thiên cũng công khai ủng hộ Cảnh Nhất Dân rồi, chẳng trách Cảnh Nhất Dân mau chóng đưa ra quyết định như vậy.

Dù sao Cảnh Nhất Dân là bí thư thành ủy, không tiện can thiệp quá mức vào sự vụ hành chính, nếu không để lại cái tiếng là người chuyên quyền với bên trên, tới lúc cần thiết sẽ có kẻ đứng ra lấy làm cớ ngăn cản ông ta tiến lên, cho nên muốn vòng qua Trương Quyền cần phải có một người đại diện cho mình ở chính phủ, thường vụ phó thị trưởng là nhân tuyển tốt nhất, ông ta cũng là một thường ủy.

Lâm Tuyền chúc mừng Cố Hiểu Linh:

– Chị Cố, sau này phải gọi là giám đốc Cố rồi.

Cảnh Nhất Dân nghiêm túc nói:

– Chủ nhiệm Cố, liên quan tới việc Cty khai phát đầu tư Nam Cảng nên có hành động gì, cùng với sau này phải hợp tác với nhà đầu tư ra sao, cô nên nghe ý kiến của Lâm Tuyền nhiều hơn…

Nói như thể y mới là tổng giám đốc thực sự, mình chỉ đại diện ra mặt vậy, Cố Hiểu Linh không hiểu, song vẫn vâng lời, dù sao Lâm Tuyền chính là người lập ra bản kế hoạch để mình có được vị trí tổng giám đốc này. Cty đầu tư Nam Cảng mặc dù không có cấp bậc, nhưng nó chủ quản di dời trấn Nam Cảng, đô thị hóa khu khai phát, nắm trong tay quyền sử dụng đất 4.6 kilomet vuông, cả quyền lẫn lợi đều là thực cả.

Cảnh Nhất Dân còn có chuyện muốn bàn với Liễu Diệp Thiên, cho nên ba người Lâm Tuyền, Triệu Tăng, Cố Hiểu Linh liền ra ngoài.

Giữa thành ủy và Cty đầu tư Nam Cảng sẽ do Triệu Tăng phụ trách kết nối, vào văn phòng, Triệu Tăng liền nói cho Lâm Tuyền biết một tin tức bất ngờ:

– Tần Minh tới trấn Nam Cảng rèn luyện rồi, làm trấn trưởng.

– Ha ha, vậy tối nay chẳng phải nên bắt anh ấy mời khách?

– Chẳng phải là người ngoài, đương nhiên sẽ phải xẻo hắn một vố. Tần Minh cũng đồng thời làm phó tổng giám đốc Cty đầu tư Nam Cảng. Chúng ta tới Nam Cảng đi, tên tiểu tử Tần Minh mới tới đó được vài ngày, mông còn chưa ngồi ấm.

– Vậy khu khai phát ai sẽ là người đại diện?

Lâm Tuyền hỏi, Cảnh Nhất Dân không giới thiệu chi tiết, như vậy xem ra bên khu khai phát nhất định sẽ phái một nhân vật thực quyền tới Cty đầu tư Nam Cảng kiêm chức.

– Là Triệu Hán Đạt, cục trưởng cục kiến thiết khu khai phát, bí thư Cảnh đích thân điểm danh, chỉ sợ bên phía khu khai phát làm qua loa.

Lâm Tuyền quay sang Cố Hiểu Linh:

– Chị Cố sướng nhé, bây giờ có một vị trấn trưởng, một vị cục trưởng cho chị bắt nạt rồi đấy.

Cố Hiểu Linh lườm y một cái, cô và Triệu Tăng quen nhau mười năm rồi, chẳng có gì phải khách khí, trước mặt Triệu Tăng truy hỏi Lâm Tuyền:

– Chuyện của tôi để sau, giờ khai ra mau, vì sao bí thư Cảnh muốn tôi đặc biệt nghe cậu sai bảo? Chỉ sợ chưa bắt được ai đã bị cậu bắt nạt rồi.

Lâm Tuyền nhìn Cố Hiểu Linh khoanh tay lại làm hai bầu vú được đôn lên rõ ràng, thầm nghĩ được bắt nạt bà chị này cũng thích lắm đây, miệng thì nghiêm túc nói:

– Bí thư Cảnh chỉ bảo tôi cung cấp chút kiến nghị để chị tham khảo đưa ra quyết sách lớn, tôi làm sao dám sai bảo chị? Chủ tịch Khổng của Đông Đô, giám đốc Lưu của Hào Thành đều coi tôi như vãn bối, bí thư Cảnh đại khái cho rằng tôi dễ ăn nói trước mặt họ.

– Có ma mới tin cậu.

Cố Hiểu Linh không thèm để ý tới y, nói với Triệu Tăng:

– Thư ký trưởng Triệu, tôi điều Liễu Trí tới công ty mới làm trợ lý, không vấn đề gì chứ?

– Chỉ cần chị đừng đem hết người của thành ủy đi là được, biên chế của Tiểu Liễu, tôi sẽ cố gắng tranh thủ một chút, xuống dưới rèn luyện, cũng là để tăng cường bồi dưỡng nhân tài.

Anh Tăng bây giờ cũng có giọng điệu lãnh đạo rồi, Lâm Tuyền cười trộm trong lòng, nói:

– Nếu anh Tần là phó giám đốc, vậy thì thế này, để em gọi điện cho chủ tịch Khổng, sau đó cùng tới nhà chủ tịch Khổng nghe ý kiến, ông ấy mới là người quyết sách của Thiên Tinh Hồ?

– Có cần gấp như vậy không?

Cố Hiểu Linh ngạc nhiên, tác phong làm việc của chính quyền bao giờ cũng là họp hành vô nghĩa chán chê, rồi ăn uống với đủ lý do, rồi mới từ từ bắt tay vào việc.

Lâm Tuyền thì như có lửa đốt đít, cả đống chuyện ở tỉnh thành đợi y, thời gian đâu mà tiêu hao vô nghĩa?