Q.7 - Chương 28: Thiên hô vạn ứng, Thư Nhã xuất hiện (3)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đỗ Hành tuy trả lời câu hỏi của Lâm Tuyền nhưng lại nhìn về phía Phương Nam:

– Xin kéo dài khoản vay tôi đã thảo luận riêng với các chủ nợ tương quan, song họ đều từ chối, điều tra mới biết do Lệ Cảnh ngầm giở trò, Lệ Canh kinh doanh trung tâm mua sắm Tây Thành và quảng trường Tây Thành, định vị khách hàng là người dân thường, hiện ở Tĩnh Hải chỉ có chúng tôi nhắm vào khách hàng giàu có, lợi nhuận cao hơn một chút, bọn họ muốn chiếm đoạt sản nghiệp này của tôi.

Đây đúng là thủ đoạn thường thấy của Lệ Cảnh, trước kia Tinh Hồ của Từ Kiến cũng suýt phá sản bởi hai khoản vay đáo hạn.

Phương Nam thấy Lâm Tuyền mặt âm trầm không nói thì cũng không có biểu hiện gì, một năm qua Liên hợp Tĩnh Hải hết sức né tránh chuyện liên quan tới Lệ Cảnh, nguyên nhân hiển nhiên vì mối quan hệ giữa Lâm Tuyền và Trần Vũ. Phương Nam trả lại bản báo cáo:

– Thật xin lỗi, chúng tôi không có ý tiến vào nghiệp vụ này…

Đỗ Hành như lập tức già đi mười tuổi, nhận lại báo cáo tài vụ, gian nan đứng dậy:

– Xin lỗi đã làm phiền giám đốc Phương, tôi đi trước vậy, thất lễ rồi.

Đỗ Nguyệt mặt mày ủ rũ đỡ cha, khi ra cửa Đỗ Hành còn vấp phải ngưỡng cữa suýt ngã, vẻ thất hồn lạc phách đó xem ra ông ta thực sự gửi gắm hi vọng cuối cùng vào Liên hợp Tĩnh Hải rồi.

Thư Nhã chua xót nói:

– Tổng giám đốc Đỗ đối xử với nhân viên tốt lắm.

Tiểu Tư Vũ cũng nói:

– Chị Đỗ cũng rất tốt với con.

Phương Nam nhìn Lâm Tuyền, nhưng Lâm Tuyền chăm chú nhìn ngoài cửa, cô tò mò nhìn theo, thấy Đỗ Nguyệt đang lấy một đồng xu, khom lưng bỏ vào cái bát sứt mẻ của một ông già ăm mày tóc trắng bạc phơ.

Lâm Tuyền hít sâu một hơi, bảo với Phàn Xuân Binh:

– Mời bọn họ quay lại.

– Sao vừa rồi không nói luôn.

Phàn Xuân Binh làu bàu, nhưng chân không dừng lại, đẩy cửa ra đuổi theo hô lớn:

– Ông Đỗ, cô Đỗ, hai người chưa trả tiền cơm.

Đỗ Nguyệt tròn mắt:

– Hả?

Phàn Xuân Binh đi tới cười nói:

– Đưa tài liệu cho chúng tôi nghiên cứu lại.

– Thật sao?

Đỗ Nguyệt vui mừng nói.

Đỗ Hành kích động thúc giục:

– Mau, mau, mau đi vào hẵng nói.

Thư Nhã thấy hai người kia quay lại, đưa chân đá khẽ Lâm Tuyền:

– Anh có liên quan gì tới Liên hợp Tĩnh Hải?

Cô nhớ lúc nãy Đỗ Nguyệt có giới thiệu Phàn Xuân Binh là giám đốc gì đó của Liên hợp Tĩnh Hải.

Đỗ Hành lấy báo cáo tài vụ ra, trịnh trọng đưa cho Phương Nam, còn không kìm được hỏi:

– Giám đốc Phương vì sao lại thay đổi chủ ý?

Phương Nam chuyển báo cáo cho Lâm Tuyền:

– Lòng tốt của Đỗ tiểu thư đã làm ai đó động lòng.

Đỗ Nguyệt ngạc nhiên hỏi:

– Anh Lâm là…

Phương Nam giới thiệu:

– Ngài Lâm đây là chủ tịch HĐQT Liên hợp Tĩnh Hải, thi thoảng giúp chúng tôi làm vài việc vặt.

– Á…

Đỗ Hành cuống lên, đứng dậy nói:

– Chủ tịch Lâm, đều tại tôi có mắt không nhận ra núi Thái Sơn, vừa rồi có chỗ nào thất lễ, mong anh bỏ quá cho.

Dù sao Đỗ Hành cũng là bậc cha chú của mình, Lâm Tuyền vội đứng dậy:

– Mới giám đốc Đỗ ngồi,

– Vậy…

Lâm Tuyền cười:

– Việc làm vừa rồi của Đỗ tiểu thư ngoài kia làm tôi nhớ một chuyện cũ, năm ngoái ở gần chỗ này tôi cũng ngồi ngoài cửa uống cà phê, Đỗ tiểu thư cho một đồng xu vào cốc của tôi… Không biết cô còn nhớ không?

– Thì ra…

Đỗ Nguyệt kinh ngạc che miệng lại, thẹn đỏ cả mặt, chuyện như vậy thì chẳng ai quên được.

– Báo cáo này Phương Nam đã qua rồi, tôi tin vào nhãn quang thương nghiệp của cô ấy, chúng tôi không liên quan tới nghành bán lẻ, nhưng tôi có thể tiến cử cho Auchon, nếu vẫn không thể giải quyết, Liên hợp Tĩnh Hải mới tham gia.

Nhân khẩu cư trú Tan thành Nam Cảng đã đột phá 80.000 người, Auchon Plaza bình quân mỗi ngày có trên 4.000 khách, đã có doanh lợi ổn định, hiện đang cùng Liên hợp Tĩnh Hải đàm phán mua đứt hoặc thuê trung tâm thương mại. Liên hợp Tĩnh Hải tiến cử cho Auchon, không sợ Lệ Cảnh gây khó nữa, kết quả này Đỗ Hành vui vẻ chấp nhận, huống hồ hợp tác với Auchon còn có thể bổ xung chỗ thiếu đôi bên, tăng cường lợi nhuận.

Đỗ Hành rối rít nói:

– Thật không biết cám ơn chủ tịch Lâm thế nào mới phải đây.

Lâm Tuyền thuận nước đẩy thuyền nói:

– Vậy ông thanh toán bữa cơm này đi.

Đỗ Nguyệt hai tay ôm ngực, còn chưa hết xúc động:

– Trước nay ở Tĩnh Hải có không ít tin đồn về vị chủ tịch của Liên hợp Tĩnh Hải, hôm nay tôi mới được gặp, thật làm người ta kinh ngạc.

Lâm Tuyền chỉ Phàn Xuân Binh:

– Tôi đi với anh ấy, thường bị coi thành lái xe của anh ấy, cho nên cô ngạc nhiên không có gì lạ.

– Ý tôi không phải thế.

Đỗ Nguyệt mặt càng đỏ hơn:

– Khí chất của anh Lâm đúng là giống thầy giáo dạy học, anh dạy học ở Đh Tĩnh Hải thật à?

– Ha ha ha, môn kinh tế thông luận của tôi dễ kiếm học phần nhất, cho nên rất được bọn học sinh hoan nghênh.

Mọi người chuyển sang tầng thượng Quốc Tế Tĩnh Hải uống cà phê, Thư Nhã từ lúc biết thân phận của Lâm Tuyền luôn im lặng, tâm trạng từ vui mừng khi gặp lại thành vô cùng phức tạp, cuối cùng Lâm Tuyền bảo Quý Vĩnh đưa cô về nhà, đến đầu ngõ Thư Nhã đòi xuống xe, Lâm Tuyền cũng xuống xe đi sau cô, cái ngõ nhỏ này mười năm qua không thay đổi quá nhiều, ở nơi đây chứa bao nhiêu tình cảm thơ ngây của bọn họ.

Lòng dạt dào cảm xúc, thoáng chốc Lâm Tuyền cảm giác quay về nhiều năm trước, mấy lần đưa tay lên, cuối cùng ngập ngừng bỏ xuống, im lặng đi theo cô. Chỉ còn chừng chục bước nữa là về tới nhà của Thư Nhã rồi, cô cắn môi ngoái đầu lại, một cơn gió thổi qua làm lấy sợi tóc mềm lất phất qua gò má trắng ngần mịn màng, đôi mắt sáng ngời như ánh sao:

– Tất cả đều là thật à?

Lâm Tuyền hít sâu vào một hơi, y đã gặp không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp rồi, nhưng vẻ đẹp của Thư Nhã tích tắc quay lại đó khiến y rung động sâu sắc, gò má trơn bóng như bạch ngọc, cặp mắt dài quyến rũ trời sinh,, đẹp tới mức khiến người ta nín thở, đưa tay ngắt một bông hoa màu trắng từ cánh cây nhà bên cạnh thò ra ngoài, đặt nó vào bàn tay mảnh mai của Thư Nhã, dịu dàng nói:

– Hình như là thật, sao vậy, điều đó quan trọng lắm à?

– Em chỉ nghĩ nếu sau này bạn trai em biết mối tình đầu của em là một tỷ phú thì áp lực sẽ rất lớn.

Lâm Tuyền bị Thư Nhã làm bật cười:

– Vậy thì đừng nói cho anh ta biết, anh chỉ là một người rất bình thường, chỉ lừa được tình cảm ngây thơ của các cô gái thôi.

Thư Nhã nhìn bông hoa trong tay, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tuyền với ánh mắt si mê một lúc lâu, hỏi:

– Có thể thỏa mãn một thỉnh cầu của em không?

– Ừ.

Lâm Tuyền bị “hạ gục” bởi ánh mắt chứa đầy cảm xúc ấy gật đầu ngay mà không hỏi đó là thỉnh cầu gì.

Thư Nhã bước tới một bước, bốn cánh môi chạm nhau.

Lâm Tuyền không kịp đề phòng, cơ thể ấm áp đầy đặn của Thư Nhã đã nhào vào lòng y, Lâm Tuyền chỉ ngỡ ngàng trong chốc lát, hai tay luồn qua dưới eo Thư Nhã ôm siết cơ thể cô, đồi vú no căng ép lên lồng ngực của Lâm Tuyền, lưỡi Lâm Tuyền chủ động luồn vào miệng Thư Nhã, truy bắt chiếc lưỡi nhỏ của cô, chẳng mấy chốc hai chiếc lưỡi nóng bóng quấn lấy nhau, cảm giác ấm áp ướt át đó khiến người ta ngất ngây.

Thư Nhã gần như lịm đi trong nụ hôn đó, cho tới tận khi cảm thấy tay Lâm Tuyền lần lên đồi ngực mềm mại của mình mới đẩy y ra.

– Anh đừng có suy nghĩ khác đấy.

Lâm Tuyền cười khổ:

– Xin em đó, một đại mỹ nữ tập kích, anh có phản ứng là bình thường mà.

Thư Nhã ánh mắt mê ly nhìn Lâm Tuyền, ấn y vào tường trong ngõ, cơ thể hai người dán sát vào nhau, cách mấy lớp áo mỏng, cảm giác được được nhiệt độ của đối phương, miệng lẩm bẩm:

– Anh vẫn làm người ta mê muội như trước.

Nỗ lực kiềm chế tình cảm trong lòng, xoay người đi:

– Nếu anh chỉ là một giảng viên của Đh Tĩnh Hải, em sẽ không không để anh đi đâu.

Lại ghé đầu tới hôn nhanh lên môi Lâm Tuyền:

– Được rồi, em đã được gặp lại anh được ôm hôn anh, thế là em đã thỏa nguyện, duyên phận của chúng ta đã tận, em sẽ là cô gái bình thường tới 25 tuổi còn chưa gả đi được.

Nhìn Thư Nhã đi vào sâu trong ngõ, Lâm Tuyền nhớ lại lần đầu tiên hai người nắm tay nhau ở trong ngõ này, nhớ tới đêm đó… Tàn mộng thiếu niên, sẽ hoàn toàn tan biến hôm nay sao?

Trên môi vẫn còn vương hương thơm của Thư Nhã, Lâm Tuyền đứng bần thần hồi lâu mới quay lại xe.