Q.6 - Chương 34: Nhát dao cuối cùng (1)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tiểu Trần, Tiểu Mạn.

Lục Băng Thiến đi ra sau lưng hai người, nói nhỏ nhưng kiên quyết:

– Hai đưa không được tiết lộ tin tức này ra ngoài, Đào Đào quay về sẽ là thảm họa với tập đoàn Thẩm thị. Các cháu cho cô địa chỉ, cô sẽ cho nó vinh hoa phú quý cả đời, chỉ có điều không thể cho nó về Thẩm gia.

– Chúng cháu và Lâm Tuyền không quan hệ mật thiết lắm, anh ấy theo học thầy Lâm, chỉ thầy Lâm biết tình hình cụ thể của anh ấy.

Không ngờ đúng lúc Lâm Cầm Nam mở cửa đi ra, nghe rõ cuộc đối thoại đó, nhìn ba người họ, lạnh lùng nói:

– Tôi không dây vào được ân oán Thẩm gia các người, không muốn nhận nó, thì đừng có làm ra vẻ.

Thẩm Băng Thiến cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Cầm Nam.

Lục Tinh Viên mở mắt ra:

– Đào Đào là cốt nhục của Thẩm gia Lục gia, bọn súc sinh đó không nhận, nhưng lão già này nhận, cậu đưa tôi tới Tĩnh Hải tìm đứa cháu đáng thương ấy.

Lâm Cầm Nam buông một tiếng cảm thán, ngồi xuống bên giường bệnh:

– Chắc Lâm Tuyền đã biết thân thế của mình rồi, dù tài sản Thẩm thị lớn đến mấy, thái độ của các người làm tim nó lạnh thấu, tôi nghĩ Lâm Tuyền sẽ không nhận đâu.

– Hai nhà chúng tôi có lỗi với đứa bé này.

Lục Tinh Viên nhắm mắt lại, nhưng không ngăn nổi hai hàng nước mắt:

Lục Bá Uyên hỏi:

– Anh luôn khen ngợi đứa học sinh này, hẳn nó vô cùng ưu tú, có thể nói tình hình của nó không?

Lâm Cầm Nam khinh bỉ nhìn Lục Băng Thiên:

– Tôi nghĩ Lâm Tuyền trở về Thẩm gia có khi là phúc lớn của tập đoàn Thẩm thị đấy, nhưng thái độ của các người đã rõ ràng rồi thì cần gì phải nói nữa.

Nghĩ tới Lâm Tuyền mấy năm qua luôn tránh mặt giới truyền thông, trừ cao tầng hạch tâm, ngay cả nhân viên công ty cũng không biết sự tồn tại của y, có lẽ Lâm Tuyền không muốn Thẩm thị biết tới mình, đúng là làm người ta chua xót không thôi.

Thấy bệnh tình Lục Tinh Viên không còn gì đáng ngại nữa, Lâm Cầm Nam chẳng muốn nói nhiều, cáo từ rời đi.

Lục Bá Uyên thì tỉnh táo suy xét vấn đề, Lâm Tuyền rốt cuộc có phải là Đào Đào năm xưa hay không còn chưa chắc, cho là có, Lâm Tuyền trở về, bọn họ mất hết tất cả, nỗ lực bao năm thành của người khác có ai cam tâm? Cho dù lão gia tử có quyết ý làm thế, Lâm Tuyền có lãnh đạo nổi tập đoàn Thẩm thị hay khiến nó rơi xuống vực, đây là vấn đề cấp thiết cần suy nghĩ.

Đám Lục Băng Thiến, Thẩm Tại Tinh tuy là người quản lý tập đoàn Thẩm thị, song lão gia tử mới là người giám sát thực sự, lão gia tử căm hận năm xưa Thẩm Tại Tinh đớn hèn khiến Lục gia cũng rơi vào tù tội. Lão gia tử tuổi cao rồi, nhưng không hề hồ đồ, cũng rất lo cho tình hình sức khỏe của bản thân, sớm lập ra di chúc, đó là di chúc bổ xung di chúc của Thẩm Tinh Phục năm xưa.

Lục Bá Uyên nhìn em gái, thành tâm nói:

– Em không có tình cảm với Vi Dân, nên không có tình cảm với đứa bé này, thậm chí cho rằng nó liên lụy em.

Lục Băng Thiến Phân bua:

– Anh nói gì thế, em rất thương Đào Đào, chỉ là chuyện qua bao năm rồi, có lẽ nó cũng nguôi ngoai, hai bên đang sống yên ổn, cớ gì làm đảo lộn mọi thứ?

– Em nghe anh nói hết đã, ài, nói sao đây, năm xưa hoàn cảnh ác liệt như thế, ai cũng hận trời hận người, nhưng đứa bé vô tội, em làm thế quá tàn khốc, phú quý vinh hoa cả đời không phải có thể bù đắp tất cả. Anh dạy sử, không biết tình hình giới kinh tế, nhưng Cầm Nam rất cưng đứa học sinh này, ba năm trước nó tốt nghiệp Đh Đông Hải, Cẩm Nam thậm chí tiến cử nói vào ủy ban học vị trường, cho nó học vị tiến sĩ. Nhân cách của Cầm Nam thì em rõ rồi, nếu anh ấy nói Đào Đào trở về là phúc phận của tập đoàn Thẩm thị, hẳn là có lý. Chuyện cụ thể chắc Tiểu Mạn, Tiểu Trần rõ hơn, em hỏi chúng đi.

Trần Lập góp lời:

– Chắc là sau sự kiện chuốc rượu đó bọn cháu làm quá đáng, Lâm Tuyền xa cách bọn cháu, ngay cả một đứa bạn cùng phòng bọn cháu làm ở Tĩnh Hải cũng không biết tin tức gì của anh ấy, chắc không liên lạc gì. Lâm Tuyền là người nói sao… Rất phức tạp, không biết có phải vì anh ấy quá xuất sắc không, bọn cháu chưa bao giờ hiểu được anh ấy, ngay cả chuyện anh ấy là cháu ngoại tiền bí thư thành ủy Tĩnh Hải cũng tới hôm nay mới biết.

Âu Dương Minh Lệ nhẹ nhỏm hẳn:

– Xem ra đứa bé này có mệnh phú quý, người nuôi nó có gia thế hiển hách, nhưng mà thật lạ, nó lớn hơn Tiểu Mạn hai tuổi, sao lại học cùng khóa, hay nhầm chăng.

– Lâm Tuyền đúng là hơn chúng cháu hai tuổi, sinh nhật ngày 1 tháng 4, chúng cháu khi đó còn trêu anh ấy sao sinh vào ngày nói dối, anh ấy bảo không biết sinh nhật là ngày nào nên viết bừa vào hộ khẩu, bọn cháu nghĩ anh ấy đùa, xem ra đều là sự thật.

Lục Băng Thiến bần thần nói:

– 23 năm trước, đêm ngày 1 tháng 4, cô để nó ở đường đi qua đại học Tĩnh Hải, hôm đó mưa rất to…

Lục Tinh Viên không thèm nghe con gái nói gì, kéo tay Lục Bá Uyên:

– Tạm thời không nói tới chuyện di chúc, chúng ta phải đi gặp nó, bao năm qua, Đào Đào thiệt thòi quá.

Ngày 12 tháng 2, Lục Tinh Viên vừa mới gắng gượng rời được giường bệnh cùng con trai Lục Bá Uyên, con dâu Âu Dương Minh Lệ, cháu gái Lục Nhất Mạn và Trần Lập tới Tĩnh Hải. Trần Lập trước tiên tìm Trương Đào, Điền Lệ, nhờ bọn họ giúp liên lạc với Lâm Tuyền.

Trương Đào nghe thấy hai ông già muốn tìm Lâm Tuyền ( Lục Bá Uyên năm 20 tuổi vào tù đã có tóc trắng, giờ nhiều tóc trắng hơn cả cha mình), giọng không tình nguyện lắm:

– Mọi người tìm Lâm Tuyền làm gì, hiện giờ anh ta chắc gì nhận đám bạn học cũ chúng ta.

Lục Bá Uyên ôn tồn nói:

– Người trẻ tuổi khó tránh khỏi có xung đột, chúng tôi chỉ muốn gặp cậu ta một lần, nhưng không biết cách liên lạc, mới làm phiền cậu. Chuyện trọng đại, mong cậu giúp cho.

– Vậy cháu liên lạc giúp mọi người.

Trương Đào lấy di động ra, xem danh bạ rồi xin lỗi:

– Cháu xóa số anh ấy rồi.

Quay sang hỏi Điền Lệ:

– Em còn số anh ấy không?

Điền Lệ hừ một cái, tỏ vẻ khó chịu:

– Em giữ số của loại người ấy làm gì, anh bảo họ tới thẳng Liên hợp Tĩnh Hải ấy.

Lục Bá Uyên nghe ngữ khí của họ, có vẻ ân oán rất sâu, không miễn cưỡng nữa:

– Biết địa chỉ là được, chúng tôi tới nơi bái phỏng.

– Được rồi, mọi người không thông thạo đường, để cháu đưa đi.

Hạng mục Thế Kỷ thành bị đánh giá là hạng mục nguy hiểm cao, khiến việc huy động tài chính cực kỳ khó khăn, năm ngoái Lệ Cảnh bán cổ phiếu của tổng công ty xây dựng ra, tổn thất nặng nề, song vì có tiền đầu tư 35% để được vay vốn ngân hàng, nên cắn răng làm.

Tất cả những điều đó Trương Đào, Điền Lệ đều quy kết cho lỗi của Lâm Tuyền, bọn họ cho rằng Lâm Tuyền lợi dụng sức ảnh hưởng của Cảnh Nhất Dân, ngăn không cho ngân hàng cho vay đầu tư vào sản nghiệp địa ốc, để một mình lũng đoạn kiếm lời.

Trần Lập không nói ra mục đích viếng thăm, Trương Đào cũng không nói ân oán với Lâm Tuyền, đưa đám Lục Tinh Viên tới Tân thành Nam Cảng, nhìn quang cảnh nơi này không nén nổi cảm khái:

– Ba năm trước nơi này là chỗ đất trống.

Điền Lệ khinh khỉnh nói:

– Cướp đoạt của người khác xây lên vinh quang cho mình, có gì đáng tự hào?

Tới ngoài tòa nhà Nam Cảng, Trương Đào đoàn người Lục Tinh Viên:

– Anh ta làm việc trong đó, mọi người vào tìm đi, chúng tôi đưa tới đây thôi.

Rồi cùng Điền Lệ rời đi.