Q.6 - Chương 17: Làm công ích tới tận mặt trăng (1)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vào chiếc Dodge Rams, Phàn Xuân Binh mới báo cáo:

– Bí thư Cảnh gọi điện tới hai lần rồi, tổng giám đốc xem, hay là gọi điện lại?

Cảnh Nhất Dân ở trong nước, không thể thấy được biến hóa cụ thể, cho nên mới nóng ruột như thế.

– Để tôi gọi điện.

Lâm Tuyền giao Tiểu Tư Vũ cho Phương Nam, gọi điện cho thư ký của Cảnh Nhất Dân, điện thoại mau chóng được chuyển sang tay ông:

– Chú Cảnh, cháu là Lâm Tuyền đây, cháu vừa mới xuống máy bay, hiện giờ cháu tới báo cáo tình hình có thích hợp không ạ?

– Cháu về nhà trước đi, đi hơn nửa tháng rồi, vừa về đã chạy sang chỗ chú, ai mà biết mẹ cháu sẽ oán trách gì, chú gánh không nổi.

Cảnh Nhất Dân cười nói:

– Chú cả ngày ở thành ủy không an bài việc khác, cháu tới lúc nào cũng được.

– Vậy cháu về nhà trước, sau đó tới chỗ chú ăn chực.

Phàn Xuân Binh giơ đồng hồ lên xem, tới Tân thành Nam Cảng quá 11 giờ, xen vào:

– Xem ra tổng giám đốc phải ăn hai bữa cơm rồi, thím Trần bận cả ngày, chuẩn bị nhiều món ăn ngon lắm, ha ha ha, tổng giám đốc có gan thì đừng ăn.

– Hả, sao anh không nói sớm.

Lâm Tuyền vội sửa lời:

– Chú Cảnh hay là bây giờ cháu tới đón chú, ba cháu rất muốn uống rượu với chú đấy, trưa nay tới nhà cháu ăn cơm đi.

– Ha ha ha, chú đã đoán trước được rồi mà.

Cảnh Nhất Dân cười sảng khoái:

– Cháu không cần đi đón đâu, chú còn chút việc, tới giờ cơm sẽ đến.

Quan hệ hai nhà tương đối thân mật, nếu là nhà khác, dù là bạn bè với nhau, một chỉ là hiệu trưởng thường, một là bí thư thành ủy thế nào cũng có chút câu nệ, song Lâm gia có hoàn cảnh đặc biệt nên hai bên không cần khách sáo và hình thức bề ngoài, Lâm Tuyền cúp điện thoại, bảo Quý Vĩnh lái xe thẳng về nhà.

Về tới Tân thành Nam Cảng, Phương Nam liền giữ khoảng cách với Lâm Tuyền, chỉ làm việc phải làm của một trợ thủ. Xe đi vào Tiểu khu Tây Trạch, Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ xuống xe, Phương Nam ngồi yên tại chỗ, tránh ánh mắt của Lâm Tuyền:

– Tôi không đi đâu, mẹ tôi đang đợi ở nhà, cậu bế Tư Vũ tới đi, đừng chiều nó quá.

Lâm Tuyền không kiên trì, bế Tiểu Tư Vũ đi vào sân trồng đủ loại cây cỏ.

Dương Minh bế đứa con mới được vài tháng ở sân bên cạnh, Lâm Tuyền không vội về nhà mà đẩy cửa sắt nối hai sân, đi sang đưa tay béo cái má bầu bĩnh của cháu mình:

– Chị Tĩnh Di đâu rồi?

Tiểu Tư Vũ cũng học Lâm Tuyền đưa tay béo má Tiểu Trần Tiếu, hiển nhiên coi nó thành đồ chơi rồi, ngón tay không cẩn thận chọc vào mũi Tiểu Trần Tiếu, làm thằng bé khóc toáng lên.

Lâm Tuyền vội vàng tách hai đứa tiểu quỷ ra, Lâm Tĩnh Di nghe con khóc đẩy cửa ra ngoài, vừa thấy Lâm Tuyền, bất kể y hiện giờ đã là ông chủ lớn, tài sản trăm triệu, với cô, Lâm Tuyền trước hết là em trai mình, mắng ngay không cần nể nang gì:

– Có ai làm cậu như em không hả? Lần nào cũng làm cháu khóc.

Tiểu Tư Vũ lè lưỡi nấp đi, Lâm Tuyền tất nhiên không thể bán đứng con gái, cười hì hì nhận lỗi:

– Bí thư Cảnh lát nữa tới nhà mình ăn cơm, em mời Dương Minh qua uống chút rượu.

Dương Minh đón cha mẹ tới Tĩnh Hải, hai nhà liền ăn riêng, Lâm Tĩnh Di thì chẳng sao cả, tiện ở bên nào thì ăn bên ấy, còn cha mẹ Dương Minh rất để ý tới chi tiết, nếu Lâm gia không chính thức mời, sẽ không qua ăn cơm, Dương Minh phải nghĩ tới cảm thụ của cha mẹ, không tùy tiện sang nhà bên ăn cơm.

Lâm gia ở Tĩnh Hải rất kín tiếng, có lẽ ở Tĩnh Hải này chẳng mấy người biết tới tên Lâm Tuyền. Dương Minh sau khi điều tới ĐTH Tĩnh Hải mới cảm thụ được sức ảnh hưởng của Lâm Tuyền ở thành phố này lớn thế nào. Dương Minh làm phóng viên cho tuần san Ngày mai của Kiến Nghiệp, chẳng nhìn thấy có tiền đồ gì hết, vừa mới điều tới ĐTH Tĩnh Hải, giám đốc ĐTH đã gọi tới văn phòng hỏi y có kinh nghiệm làm đạo diễn chương trình không? Dương Minh nói thật, giám đốc ĐTH do dự một lúc hỏi hắn có muốn làm trợ lý đạo diễn không, vẻ mặt như sợ hắn từ chối vậy.

Dương Minh làm việc ở ĐTH nửa năm, sau khi hiểu rõ các công đoạn việc chế tác chương trình, ĐTH để cho hắn phụ trách một chương trình giải trí, chẳng hề sợ hắn làm hỏng.

Làm hỏng việc, có lẽ không phải chịu trách nhiệm gì, nhưng phải đối diện thế nào với ánh mắt đồng nghiệp? Đặc biệt khi ĐTH bố trí cho hắn trợ thủ năng lực toàn diện, áp lực tâm lý của Dương Minh rất lớn, nỗ lực hơn bất kỳ ai, thức ngày thức đêm tham khảo tài liệu tới gầy tọp đi.

Lâm Tĩnh Di thương chồng, muốn điều Dương Minh tới bộ phận an nhàn hơn, Lâm Minh Đạt biết ý con gái, ngăn không cho Lâm Tĩnh Di xen vào chuyện này, Dương Minh theo vợ tới Tĩnh Hải làm việc, với tuyệt đại đa số người dân còn mang nặng tư tưởng phong kiến mà nói, đây là chuyện rất mất mặt rồi, tiền bạc hắn không thể làm nhiều bằng tiền Lâm Tuyền chu cấp cho chị mình, chỉ có bỏ nỗ lực hơn người mới có được tôn nghiêm, nếu không trong gia đình sẽ mất đi hài hòa vợ chồng.

Cảnh Nhất Dân 12 giờ mới tới, Lâm Minh Đạt thì vẫn chưa về, Lâm Tuyền ngồi ở sân chơi với Tiểu Tư Vũ và Tiểu Trần Tiếu, vừa cùng Dương Minh nói chuyện ở ĐTH.

Lâm Minh Đạt và Cảnh Nhất Dân nối nhau từ xe số 1 thành ủy bước ra, Lâm Tĩnh Di đi tới cầm cặp cho cha, hỏi:

– Ba đi ké xe bí thư Cảnh ở chỗ nào thế?

– Ba đi buýt tới cổng tiểu khu thì gặp, biết thế nào bí thư Cảnh sẽ tới nên đứng đó đợi.

Lâm Tĩnh Di thừa cơ nói

– Ba không chịu để lái xe đưa đón, không bằng mua một cái xe.

– Lái xe đưa đón.

Lâm Minh Đạt cười lớn:

– Tiền lương của ba còn chưa đủ nuôi lái xe.

Lâm Tuyền lúc này cũng bế Tiểu Tư Vũ tới chào ông nội, xen vào:

– Ba, hay là nâng lương cho ba? Lương của giáo vụ cũng cao hơn ba một bậc, ba mà kiên trì như thế, làm người dưới rất hoang mang, Chu Sơn ngoài không dám nói, nhưng trong bụng đầy ý kiến đấy.

– Anh vẫn không chịu tăng lương à?

Cảnh Nhất Dân nhìn hai cha con họ Lâm:

– Hai cha con tranh cãi cái gì, còn chẳng phải tiền túi trái đút vào túi phải. Tôi thấy Lão Lâm không nên tiếp tục làm hiệu trưởng nữa, quỹ Tây Trạch đủ cho an vất vả rồi, nghe nói kỳ nghỉ dài vừa qua anh tới La Nhiên, xã giáo dục ở đó sao rồi?

– Chuyện này anh hỏi Tiểu Ba, nó mới người quản lý.

Lâm Minh Đạt ôm lấy Tiểu Tư Vũ:

– Úi cha, Tiểu Tư Vũ lớn quá rồi, hai tay ông sắp không bế được nữa rồi đây này.

– Hai tay không đủ thì ông dùng thêm hai chân nữa, cháu thích cưỡi ngựa lắm.

Tiểu Tư Vũ ôm cổ Lâm Minh Đạt, cô bé rất biết làm vui lòng ông, Lâm Minh Đạt chiều cháu hơn cả chiều con cái trước kia, làm chị em Lâm Tuyền phải ghen tị.

Đầu năm nay phương hướng của quỹ Tây Trạch thay đổi, chủ yếu ngả về phía tây nghèo khó, Lâm Tuyền mang danh quản lý trưởng, sự vụ quý y còn không biết bằng các quản lý khác.

– À, chuyện này con cũng không rõ.

Lâm Tuyền gãi đầu ngượng ngùng:

– Con đang định mới Đinh Hướng Vinh và Từ Lan tới Tĩnh Hải hỏi tình hình, ba tới La Nhiên, không bằng ba nói cho con đi.

– Khi ba rời La Nhiên thì Đinh Hướng Vinh ngã bệnh rồi, gầy hốc hác, còn phải truyền nước, vậy mà vẫn một tay nâng túi nước tuyền tới hiện trường. Sự vụ của xã giáo dục gần như một mình cậu ta làm, con có hỏi tới câu nào không?

Lâm Minh Đạt có chút tức giận, đặt Tiểu Tư Vũ xuống, bảo Lâm Tĩnh Di dắt cháu vào nhà rồi mới mắng:

– Con thấy gai mắt ba làm chức hiệu trưởng Tây Trạch thì ba từ chức, muốn cho ai làm thì làm, tháng sau ba đi La Nhiên, bên đó không thể để một mình Đinh Hướng Vinh chống đỡ, nếu có chuyện gì, con không áy náy nhưng lòng ba không yên được.