Q.7 - Chương 2: Thân thích nghèo (02)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đến khi ăn cơm, chẳng biết ai khơi chuyện trước, kích động lên, bất chấp Lâm Tuyền và Quý Vĩnh ngồi đó, vợ chồng Trần Kiến Quân giáo huấn con, Trần Sở tủi thân, vừa khóc vừa tranh luận. Chung Lệ còn nói hết sức đường hoàng:

– Mẹ và ba con muốn con kiếm một người có điều kiện tốt là vì ai, vì ba mẹ chắc? Tuổi con còn nhỏ, chỉ biết mơ mộng yêu yêu đương đương, có biết cuộc sống này gian nan thế nào không? Con trai cục trưởng Lý tốt nghiệp đại học chính quy, vào cục môi trường ba năm lên cấp khoa, tướng mạo tốt, có nhà có xe, con không chịu lại mù mắt thích một thằng nhà nghèo. Con mà cứ muốn theo thằng đó thì ba mẹ cũng chiều, chỉ cần chấp nhận mấy điều kiện, từ nay ba mẹ không phản đối con qua lại với nó nữa.

– Đấy mà gọi là điều kiện à?

Trần Sở cắn chặt răng, vừa phẫn nộ vừa bi thương:

– Ba mẹ đâu phải không biết điều kiện nhà Lương Cập, anh ấy làm sao mua được căn nhà đắt như thế trong thành phố, nhà anh ấy đã đồng ý cho bọn con 100.000 mua nhà, số còn lại bọn con tự vay, không cần ba mẹ gánh vác.

– Tự hai đứa mà trả được à?

Chung Lệ cười nhạt:

– Lương hai đứa thì được bao nhiêu? Mẹ không biết con nhìn trúng nó ở điểm nào nữa, kệ nhà nó trộm cũng được, vay cũng được, dù sao tiền nhà không thể để hai đứa gánh. Đương nhiên mua nhà rồi cũng không được nói ra làm mất mặt ba mẹ con, Trần gia này không có thân thích nghèo.

Lâm Tuyền thong thả vừa ăn vừa thi thoảng gắp thức ăn cho ông ngoại, hai ông cháu quá quen với loại chuyện tương tự rồi, nói cũng nhàm. Chung Lệ nói một hồi không thuyết phục được con, quay sang tìm đồng minh:

– Tiểu Ba, cháu là anh Sở Sở, cháu nói xem cô nói có đúng không?

– Người giàu xem thường thân thích nghèo là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Lâm Tuyền gắp một miếng thịt bỏ vào mồm, đủng đỉnh nói:

– Con xem, suốt ngày con khen Tiểu Ba, giờ Tiểu Ba cũng nói như thế…

Chung Lệ hớn hở nói:

Lâm Tuyền nhướng mày lên, liếc xéo vợ chồng Trần Kiến Quân, chẳng hề khách khí nói:

– Vậy mọi người còn ở lại đây làm gì?

Chung Lệ sững người mất một lúc mới hiểu hàm ý của Lâm Tuyền, còn chẳng phải sao? Trong mắt Lâm Tuyền, bọn họ cũng chỉ là thân thích nghèo mà thôi. Gần đây bà ta mới biết trạch viện này cũng được sang tên Lâm Tuyền từ lâu, bụng đầy oán hận, song không dám tranh với y, giờ Lâm Tuyền thẳng thừng đuổi khách, làm bà ta bẽ mặt, cụ cười cứng lại trên môi, hi vọng Lâm Tuyền nói đùa.

Trần Kiến Quân mặt mày tím tái song không dám phát tác, nhìn thái độ của Lâm Tuyền không giống nói đùa, mím môi lại nhìn cha.

Trần Nhiên trầm mặt nói:

– Sở Sở ở lại đây nói chuyện với ông, còn hai đứa về đi, thân thích nghèo? Hiện trong tay chúng mày còn được mấy đồng?

Vợ chồng Trần Kiến Quân ngượng ngùng đi rồi sắc mặt Trần Nhiên mới hòa hoãn hơn, Lâm Tuyền cười rất vô tâm:

– Cháu vào nhà đã thấy không khí bất thường, té ra ầm ĩ vì chuyện này.

– Anh không phải không hiểu con người mẹ em.

Trần Sở lau khô nước mắt:

– Bà ấy chạy tới đơn vị người ta làm náo loạn, ba em thì gọi điện gây áp lực với lãnh đạo, thiên hạ có loại cha mẹ như vậy không?

Trần Nhiên buông một tiếng thở dài:

– Cháu đừng hận cha mẹ cháu, bọn họ cho rằng tiền và quyền lực là thứ tốt nhất, chỉ là hi vọng cháu có lựa chọn tốt nhất. Chuyện tình cảm có chút ngăn trở cũng tốt, thế mới bền chặt, chàng trai đó là ai, dẫn tới đây cho ông xem.

Vẫy tay gọi giúp việc đến, bảo Trần Sở:

– Cháu giúp dì Trương dọn dẹp đi, đợi lát nữa Tiểu Ba đưa cháu về. Yên tâm, Tiểu Ba ít khi lên tiếng, nó lên tiếng rồi, cha mẹ cháu không dám làm bừa nữa.

– Liên quan gì tới cháu?

Lâm Tuyền giang tay ra:

– Ba cháu năm xưa cũng bị khinh là thân thích nghèo, cháu còn chưa hết giận đâu.

– Ha ha ha, Sở Sở không phải là em gái cháu à? Còn dám giở trò lưu manh với ông.

– Rồi, chỉ tại cháu lắm mồm.

Lam Tuyền vả miệng một cái, nhưng quay đầu đi làm mặt quỷ với Trần Sở:

– Bạn trai em là Lương Cập, buổi tối anh rảnh, bảo cậu ta đi uống cà phê.

– Em biết anh sẽ giúp em mà, không uổng ngày xưa em thích anh.

Trần Sở mừng rỡ nói, chỉ cần Lâm Tuyền chịu giúp, mọi khó khăn không phải là khó khăn nữa:

Lâm Tuyền trừng mắt:

– Thế giờ không thích anh nữa à?

– Hì hì, giờ còn thích hơn, nhưng mà thích kiểu khác.

Trần Sở thơm lên má Lâm Tuyền một cái rồi cùng Quý Vĩnh giúp dì Trương dọn dẹp bát đũa, Lâm Tuyền xoa mà, lúc nãy y dùng trò này ứng phó với Lâm Tĩnh Di, ai ngờ ông trời quả báo nhanh thế. Trần Nhiên cười tự trào:

– Hai người cậu của cháu không ra gì, may bọn Sở Sở không bị chiều hư, có lẽ có một hai đứa có thể thành tài.

– Dạ, cháu và đám Sở Sở lớn lên bên nhau từ bé, bản tính của bọn chúng chỉ có tốt hơn chứ không xấu hơn cháu, nhưng Trần Tần, Trần Tề còn nhỏ, Trần Tấn làm công vụ viên không có thời gian rảnh trò chuyện. Việt Việt, cô bé này rất non nớt, chẳng có chủ kiến gì, cũng chưa bao giờ phải chịu khổ. Sở Sở tính kiên cường, có điều lại hơi lười, sau khi cậu làm ầm ĩ chuyện này, cháu nghĩ nó sẽ tốt hơn, dù sao nó háo thắng lắm.

Trần Nhiên nở nụ cười, thâm Lâm Tuyền hiểu ý cũng không nói thêm, hỏi:

– Thằng láu cá này mấy ngày không thấy đâu rồi, đột nhiên tới thăm ông già này, có phải có chuyện muốn hỏi không? Làm kinh tế thì giờ cháu không cần ông nữa rồi, à, chuyện đổi khóa, chuyện này cháu không thương lượng với Cảnh Nhất Dân và Triệu Tăng, chạy tới đây là sao?

– Làm chính trị không phải sở trường của cháu mà.

Lâm Tuyền khom lưng xuống, như sợ lời nói ra bị người khác nghe thấy:

– Trương Quyền cứ chắn trước mặt, thật là ngứa mắt…

Không biết hai ông cháu thì thầm to nhỏ gì với nhau mà khi Lâm Tuyền từ trạch viện đi ra thì đã hơn 10 giờ, bảo Quý Vĩnh lái xe đi thẳng tới trấn Tiên Phong ở ngoại ô đón Lương Cập bạn trai của Trần Sở.

Lương Cập cao gầy, trông đậm chất mọt sách, mắt không to, song ẩn sau lớp kính dầy trong khá có thần.

Trần Sở trước mặt Lương Cập không nhắc tới sự tồn tại của Lâm Tuyền, không phải vì cô và Lâm Tuyền từ nhỏ có tình cảm trẻ con, mà vì Trần Sợ không muốn lấy gia thế của Trần gia kích thích sự tự tôn của Lương Cập. Tới khi Lâm Tuyền dừng xe rồi, Trần Sở cũng không biết giới thiệu Lâm Tuyền ra sao?

Bao năm qua cha mẹ cô cùng chú Hai, cô út chưa bao giờ coi nhà cô ba là thân thích.

Nhà Lương Cập là căn nhà hai tầng cũ kỹ, ở ngoại ô có căn nhà thế này không phải là nghèo, song cũng chẳng giàu có. Lâm Tuyền cách cửa sổ xe quan sát Lương Cập, ngữ khí lạnh nhạt:

– Cậu biết tôi không?

Nhìn chiếc Volvo xám bạc dưới ánh trăng càng tỏa ra phú quý kinh người, Lương Cập có chút hoảng, trong điện thoại Trần Sở không nói rõ, chỉ nói có người muốn gặp hắn, khiến nhìn thấy chàng trai nhà giàu, trong lòng cảm giác không lành, như không khí bị hút cạn, có điều vẫn trấn tĩnh đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Lâm Tuyền:

– Xin lỗi, Sở Sở không nhắc tới anh, tôi tên Lương Cập, anh biết tôi à?

Lâm Tuyền huýt sáo một tiếng, nhìn chàng trai ít hơn mình hai ba tuổi này:

– Tôi hi vọng cậu buông tha cho Sở Sở, nhìn thấy xe của tôi, cậu nên tự biết thân biết phận rồi chứ.

– Tiểu Ba.

Trần Sở ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyền, không hiểu vì sao y lại nói những lời này:

Lương Cập gian nan nuốt nướt bọt, nhìn thẳng vào Sở Sở:

– Nếu em bảo anh buông tha, anh sẽ buông tha cho em.

– Không phải vậy đâu, anh ấy là anh trai của em, nói đùa với anh thôi.

Trần Sở thấy sắc mặt Lương Cập không ổn, vội vàng giải thích, quay sang đá cái xe một cái, mắng Lâm Tuyền:

– Tiểu Ba, anh nói gì thế?