Q.1 - Chương 14: Mách lới cũ rích (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bà chủ nhón nghe thế thì chân ghé vào nhìn, người trung niên chỉ chữ trên *** nước đọc cho bà chủ nghe:

– Khuyến mãi mùa hè, một giải đặc biệt, xe hơi sang trọng giá trị 260.000 đồng, mười giải nhất, du lịch Châu Âu mười ngày, giá trị 42.000 đồng…. 5000 giải tư, đồng hồ thể thao. Giải đặc biệt, giải nhất, giải nhì đều có thể đổi sang tiền mặt, tự nộp thuế, à còn phải nộp 20% thuế thu nhập, tức là hơn 30.000. May thật đấy, đi mua một chai nước mà được chừng đấy tiền…

Người trung niên nắm cổ tay cô gái, đem cái nắp chai cô ta giữ chặt trong tay cho bà chủ xem.

– Đúng thật rồi.

Bà chủ vừa kinh ngạc và ghen tỵ, chỉ hận vận may không rơi vào mình.

– Thật à?

Cô gái kia có vẻ không tin lắm:

– Đương nhiên là thật.

Người trung niên nói chắc như đinh đóng cột:

– Trên chai nước có số điện thoại, 800 là số miễn phí, cô lấy điện thoại ở đây gọi xem…

Hắn hết sức nhiệt tình cầm ống điện thoại lên, nghiêng đầu bấm số, vừa bấm vừa đọc thật to số lên:

– 80050… A lô, a lô, đây là điện thoại đổi thưởng của Kiện Lực Bảo phải không? Đúng, đúng, xin hỏi phải đổi giải thưởng thế nào? Tĩnh Hải, thành phố Tĩnh Hải, tôi ở Tĩnh Hải.

Rồi bịt ống nói hỏi cô gái:

– Cô muốn đổi tiền mặt à?

– Tự dưng được bao nhiêu tiền, ai còn đi Châu Âu quỷ quái gì chứ. Đổi tiền, anh ơi, phiền anh hỏi giùm tôi đổi tiền ra sao?

– Đổi tiền, à, vâng vâng, được ạ.

Người trung niên đánh mặt với với cô gái:

– Giấy bút, ghi điện thoại.

Bà chủ lấy giấy bút ở ngăn kéo dưới quầy ra.

– 051…888, số điện thoại này thật dễ nhớ, không hổ là điện thoại của công ty lớn, văn phòng ở Tĩnh Hải mà cũng dùng số đẹp thế này, phải tốn hơn 20.000 cho cục điện tín đấy.

Người trung niên đặt điện thoại xuống, nhất lấy tờ giấy từ tay bà chủ, xem qua rồi đưa cho cô gái:

– Chuyện đổi thưởng thì đến thẳng văn phòng của Kiện Lực Bảo ở Tĩnh Hải là xong, cô gọi điện thoại là biết.

– Anh à, tôi hoảng quá, nói chuyện cũng run, anh hỏi hộ tôi đi, tới lúc đó tôi nhất định cảm tạ.

– Chính cô nói cảm tạ đấy nhé, trong hiệu nhiều người như vậy, cô may mắn nên chia sẻ cho mọi người cùng hưởng.

Người trung niên cười, lần này hắn ấn loa ngoài điện thoại cho mọi người nghe cùng, bấm số điện thoại trên tờ giấy:

– A, lô có phải văn phòng Kiện Lực Bảo ở Tĩnh Hải không?

– Đúng rồi, có phải anh muốn hỏi chuyện đổi thưởng không?

Nghe khẩu âm đầu kia điện thoại, Lâm Tuyền thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng mặt càng thêm lạnh lùng. Bà chủ nhìn cô gái ghen tị ra mặt.

– Đem chứng minh nhân dân cùng nắp chai trúng thưởng tới số 31 đường Hồng Giang ạ, hạn đổi thưởng cuối cùng là ngày mùng 6 tháng 7, vâng, vâng vâng…

Tắt loa ngoài, người trung niên nhìn cô gái:

– Cô thật may mắn, nếu bốn ngày nữa cô mới uống chai nước này thì vô dụng, khi ấy quá hạn đổi thưởng rồi. Mau mau đem chứng minh thư tới số 31 đường Hồng Giang đi, nhớ phải cảm tạ bọn tôi đấy.

– Nhưng, nhưng chứng minh thư của tôi mang đi làm giấy tạm trú rồi, phải mười ngày sau bọn họ mới trả…

– Mười ngày kia à? Thế thì quá hạn rồi.

– Phải làm sao bây giờ?

Cô gái sốt ruột đi vòng tròn, lúc thì nhìn chằm chằm vào cái nắp chai trúng thưởng, lúc thì cầm cái vỏ chai đập bồm bộp vào đầu, tựa hồ niềm vui trúng thưởng và phiền toái chứng minh thư dày vò.

– Hay là thế này, tôi dùng chứng minh thư giúp cô lĩnh thưởng.

– Sao anh tốt bụng thế?

Cô gái cảnh giác nhìn người trung niên:

– Lấy tiền xong anh không trả cho tôi thì sao?

– Tĩnh Hải cũng có người tốt mà, thế này nhé, tôi lập tức về nhà lấy 5000 đưa cho cô, cô theo tôi đi lĩnh thưởng, có điều lấy được tiền, cô phải chia cho tôi 10.000.

– Những 10.000?

Cô gái kia do dự một chút rồi trở nên hết sức kiên quyết:

– Được, thì 10.000. Bỗng dưng được 20.000, về quê có thể xây một căn nhà.

Người trung niên vội vàng cầm cặp công văn trên quầy chạy ra khỏi hiệu cắt tóc.

– Giúp cô đổi thưởng là được chia 10.000 à?

Lâm Tuyền móc túi lấy 10 đồng đặt lên quầy:

– Bà chủ, đây là tiền gội đầu, tôi đi đây.

Rồi cũng vội vàng rời khỏi hiệu cắt tóc, xe đạp gửi vào bãi để xe gần đó, đi sang đường đối diện, người trung niên kia đi tới đầu đường, rẽ một cái rồi không thấy đâu nữa. Lâm Tuyền mượn cây bên đường che chắn, từ xa quan sát tình hình bên trong hiệu cắt tóc.

Một lúc sau cô gái kia cầm một gói giấy báo căng phồng rời khỏi hiệu cắt tóc, đi nhanh về phía người trung niên kia biến mất, đắm chìm trong trạng thái hưng phấn sau khi thành công, không hề để ý Lâm Tuyền theo sau lưng cô ta.

Người trung niên đứng dưới tàng cây phía cuối đường, thấy đồng bọn thành công, vẫy tay gọi cô gái tới, đột nhiên nhìn thấy Lâm Tuyền theo sau, vẻ mặt đắc ý. Cô gái kia vừa mới giơ bọc giấy báo lên, chợt thấy tay trống không, quay đầu lại thấy khuôn mặt bị tóc ướt che đi qua nửa của Lâm Tuyền thì hoảng hồn.

– Cậu muốn làm cái gì?

– Tới tận Tĩnh Hải giở trò lửa đảo, các người không muốn sống nữa sao?

Lâm Tuyền hung dữ trợn mắt lên, đạp một phát vào lưng cô gái, cô gái không đề phòng, ngã lăn xuống cống thoát nước bên đường, đau đớn kêu lên. Thấy người trung niên đi tới, Lâm Tuyền giơ gói giấy báo, nói:

– Các ngươi chắc được treo thưởng trong cục công an.

– Mày đừng ôm rơm rặm bụng, không còn mạng để hưởng số tiền đó đâu.

Người trung niên rút từ trong lòng ngực ra một con dao bấm, huơ huơ trước mắt Lâm Tuyền, mũi đao sáng loáng làm chân người ta run lẩy bẩy:

– Trả tiền đây, mau.

– Chơi dao à, tiền mày đấy.

Lâm Tuyền ném bọc tiền cách chân chừng một mét, cúi xuống nhặt hai viên gạch, cười khẩy:

– Xem ai không mạng mà hưởng.

Lúc này Lâm Tuyền không còn bộ dạng một thanh niên trông giống như học sinh hiền lành nữa, rõ rang là tên lưu manh quen “chinh chiến”, làm kẻ lừa đảo thì đầu tiên phải có mắt nhìn người, người trung niên ngửi được mùi nguy hiểm, không đâm Lâm Tuyền mà đột nhiên kéo đồng bọn bỏ chạy thục mạng.

Tên đó có dao trong tay, chỉ kẻ ngốc mới đuổi theo thật, Lâm Tuyền nhặt tiền lên chạy theo một đoạn, vờ trẹo chân dừng lại, người trung niên luyến tiếc, định tới cướp bọc giấy báo trong tay y, nhưng cô gái đồng bọn giữ lại, bắt một chiếc xe, thoáng cái không thấy tung tích đâu.

Lâm Tuyền nén cười, đúng là số phát tài nó tới muốn tránh cũng không được mà, mở bọc giấy báo ra, quả nhiên là hai xấp tiền giày, hai kẻ lừa đảo kia biết trong hiệu cắt tóc có 20.000 tiền mặt, xem ra đã theo dõi rất lâu rồi mới ra tay.

Lâm Tuyền xác định không có ai nhìn thấy cảnh vừa rồi, đi tới phía trước vẫy một cái taxi, rất xa xỉ bảo tài xế lái lên đê đi một vòng hóng mát, tài xế cứ tưởng là gặp công tử nhà giàu lúc xuống xe còn cho y số di động, bảo y cần đi đâu cứ gọi sẽ đưa đón tới nơi tới chốn, Lâm Tuyền cầm tờ danh thiếp xuống xe quẳng xuống đường, đi gần hiệu cắt tóc, chia tiền ra lấy 5.000 tiền mặt cầm trong tay, nghe thấy bên trong hiệu cắt tóc có tiếng cãi nhau gay gắt.

– *** cô bị mù rồi à? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

Giọng nam nhân ồm ồm, đang ở trong phẫn nộ vì phát hiện bị lừa gạt.