Q.1 - Chương 32: Mời khách (3)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đường Tân Giang ở khu khai phát, đi theo đường ngoại ô, tình hình kẹt xe giờ cao điểm không nghiêm trọng lắm, hẳn là không lo đến muộn. Kế hoạch của Lâm Tuyền, ngân hàng là mấu chốt quan trọng, nên cần bắt quan hệ với Ngô Quốc Tân, song y không thể không nghĩ cho Triệu Tăng, không rõ quan hệ giữa Ngô Quốc Tân và Triệu Tăng mật thiết tới độ nào, chuyện vay vốn từ Ngô Quốc Tăng vẫn cần cân nhắc, tránh để Triệu Tăng cũng bị cuốn vào vòng xoáy.

Hai mươi phát sau Ngô Quốc Tân tới nơi, Lâm Tuyền dẫn hắn vào trong, thấy hắn tỏ thái độ nịnh nọt với đám Tần Minh, Lâm Tuyền không lo lắng nữa, nếu Ngô Quốc Tân có quan hệ mật thiết với Triệu Tăng thì chẳng cần phải cúi mình với đám Tần Minh như thế.

Lâm Tuyền không dám đứng ở đằng sau Cố Hiểu Linh xem bài, đứng ở đó ánh mắt không nhịn được nhìn qua cổ áo cô, thi thoảng đi qua nhìn xuống một cái là được rồi, thường thì phụ nữ trong quan trường ăn mặc cố gắng trung tính nghiêm nghị hết mức có thể, vì nói thế nào quan trường đất nước này vẫn ngầm hiểu là thế giới của nam nhân, phụ nữ muốn tiến thân trên con đường này phải khiến người ta không để ý tới giới tính của mình.

Từ cách ăn mặc khá gợi cảm, từ ăn nói cử chỉ luôn tận dụng ưu thế nữ giới của mình, có thể thấy Cố Hiểu Linh không phải là phụ nữ có tham vọng lớn, người quan trường như thế thì hám hư vinh, thích lợi nhỏ, đó chẳng phải là điều xấu, đa phần con người đều như vậy.

Trên bàn đang chơi ” đấu địa chủ ba đánh một”, do ba người Tần Minh đều không phải là nhân vật chủ yếu hôm nay, Triệu Khôn Nghĩa không chơi lớn, mới chỉ thua hơn một nghìn đồng.

Nhìn chồng tiền trước mặt Dương Côn xếp còn cao hơn của Cố Hiểu Linh là biết tính cách của hắn, nếu không cấp bậc hắn thấp hơn, phải biết kiềm chế bớt trước mặt Cố Hiểu Linh, đây là một trong yếu lĩnh của nghệ thuật nhìn người mà ông ngoại dạy cho Lâm Tuyền, chi tiết nhỏ để lộ bản tính.

Tần Minh đánh thêm một lúc rồi đứng dậy nhường chỗ, Ngô Quốc Tân rối rít xua tay:

– Tôi đánh kém lắm, trưởng phòng Tần cứ đánh đi.

– Ngân hàng chẳng phải để cấp tiền cho mọi người sao?

Cố Hiểu Linh mắt lúng liếng:

– Tần khoa, để chủ nhiệm Ngô phát tiền cho chúng tôi đi.

*** Tần Minh cấp bậc chính khoa, trong cơ quan còn có thói quen gọi tên kèm cấp bậc.

Ngô Quốc Tân đành thế chỗ Tần Minh, Tần Minh đi tới bên cạnh Lâm Tuyền giải thích nhỏ cho y:

– Thư ký trưởng Triệu phụ trách phối hợp ủy ban ngoại thương, mậu dịch, có quan hệ hợp tác với ngân hàng kiến thiết. Ngô Quốc Tân muốn chi nhánh đường Tân Giang vượt mặt các chi nhanh khác ở Tĩnh Hải, nên thường tới làm công tác với thư ký trưởng Triệu.

Đại khái là trong chuyện cạnh tranh nội bộ ngân hàng, Ngô Quốc Tân có người bên trên hỗ trợ, nếu không ủy ban ngoại thương, ủy ban mậu dịch cần tài chính, một chi nhánh nhỏ không giải quyết được.

Trên bàn chơi đấu địa chủ khởi đầu là 20 đồng, Ngô Quốc Tân rút ra một xấp 100 đồng, Lâm Tuyền cầm lấy nói:

– Để tôi đi đổi tiền lẻ cho chủ nhiệm Tần.

Đi tới tiền sảnh, lấy từ trong ví của mình ra 1000 đồng, bảo Quách Đức Toàn đổi thành tiền lẻ, đặt bên trên đống tiền 100 đồng, vừa mới quay về hậu viện nghe thấy Dương Côn hò hét đòi Ngô Quốc Tân trả tiền.

Ngô Quốc Tân nhận lấy tiền từ Lâm Tiền, hắn là người trong nghề, sờ một cái biết ngay số tiền 100 đồng phía dưới không thiếu tờ nào, gật đầu với Lâm Tuyền, không nói gì đưa tiền lẻ cho Dương Côn.

Tần Minh đứng sau lưng Ngô Quốc Tân, mắt cũng tinh không kém, chỉ một động tác nhỏ Ngô Quốc Tân là hiểu ngay ảo diệu bên trong, lòng ngạc nhiên lắm, Lâm Tuyền hoàn toàn không việc gì phải lấy lòng Ngô Quốc Tân, nhưng chớp mắt cái đã hiểu ra: Dương Côn, Cố Hiểu Linh rõ ràng là muốn xẻo tiền của Ngô Quốc Tân, ép hắn ta phải chơi thua tiền, trong lòng sẽ không dễ chịu gì, Lâm Tuyền hôm nay là chủ, không thể làm mếch lòng khách. Đối với Ngô Quốc Tân mà nói, lại có cảm giác được coi trọng, sau ván bài sẽ trả tiền lại cho Lâm Tuyền, tiền hắn vẫn cứ mất, nhưng trong lòng sẽ dễ chịu.

Lâm Tuyền tuổi còn trẻ mà đã xử sự lão luyện như vậy, làm Tần Minh cực kỳ khâm phục, nghĩ nếu y theo sát bước tiến Triệu Tăng vào sĩ đồ, nhất định có tương lai lớn.

Đến 7 giờ, Triệu Tăng, Đinh Hương Dương, đội trưởng Cố mới tới nơi.

Phòng yến tiệc 80 mét vuông ở tầng ba mặc dù chỉ bày hai bàn, nhưng không thấy trống vắng, người của phòng hành chính ngồi một bàn, bên đó do Quách Đức Toàn, Quách Bảo Lâm tiếp đãi.

Cố Hiểu Linh vẫn kéo Liễu Trí đi theo mình, thêm Triệu Tăng, Đinh Hướng Dương, Dương Dật, Dương Côn, Tần Minh ngồi bàn còn lại, Lâm Tuyền và cha con Triệu Khôn Nghĩa, Triệu Tĩnh bồi tiếp.

Dương Côn hám rượu, bảo phục vụ bỏ chén rượu nhỏ đi, đổi sang ly thủy tinh, trừ Liễu Trí và Triệu Tĩnh ra, bốn nhân viên nữ khác của phòng hành chính cũng bị rót đầy ly.

Lâm Tuyền bảo Quách Đức Toàn thu biển thông báo tuyển người lại, song trên bàn rượu Dương Côn lại khơi lên, mọi người nhao nhao truy hỏi tới cùng, Quách Đức Toàn biết lúc này không thể hám cái lợi trước mắt, chỉ cười không nói quá kỹ, nhiệt tình mời mọi người uống rượu.

Chén qua chén lại, hai thùng Mao Đài vừa đủ, cuối cùng Triệu Tăng đứng dậy nói mai còn có việc, bảo Quách Đức Toàn an bài xe, đưa người phòng hành chính về trước, trong đó có bốn người say khướt. Triệu Tăng, Đinh Hướng Dương, đội trưởng Cố cũng đi trước. Tần Minh cũng say tới tám phần, song cố cầm cự tới cùng, thấy người đi gần hết, liền đứng dậy cáo từ.

Triệu Khôn Nghĩa làm chủ lực tiếp rượu một hồi, cũng lờ đà lờ đờ, cố lắm được tới lúc Triệu Tăng rời đi, liền tới gian phòng tầng bốn nghỉ ngơi.

Lâm Tuyền đã uống thuốc giải rượu trước bữa cơm, lúc này vào nhà vệ sinh nôn một hồi liền tỉnh táo hơn nhiều, quay lại thấy Dương Côn ngồi đó cứ như không, còn Cố Hiểu Linh mặt như hoa đào, kiều diễm ướt át, đôi mắt lóng lánh ánh sóng, thấy Lâm Tuyền đi tới, gọi thẳng:

– Tiểu Lâm, chúng ta đổi chỗ uống tiếp đi, Tiểu Dương làm việc bên cạnh bí thư Cảnh, hiếm có cơ hội uống rượu, hôm nay nhất định cho anh ấy uống thật thống khoái.

Quách Đức Toàn được Triệu Khôn Nghĩa chia lửa, hơn nữa tửu lượng ông ta cũng ghế người, nhìn không khác biệt bình thường là bao:

– Tôi bảo nhà bếp làm mâm nữa cho mọi người nhắm rượu rồi.

Cố Hiểu Linh xua tay:

– Tiểu Dương đi theo bí thư Cảnh thì sơn hào hải vị nào còn chưa ăn, tới quán ăn đêm uống thích hơn.

Triệu Tăng không nói rõ bối cảnh của Cố Hiểu Linh, nhưng Lâm Tuyền nhìn ra được đám Triệu Tăng, Đinh Hướng Dương đều có phần kiêng kỵ cô ta, biết bối cảnh của cô ta đặc thù, cũng muốn nhân cơ hội này quan hệ mật thiết hơn, thấy cô ta để nghị uống rượu đêm, tất nhiên nhận lời.

Quách Đức Toàn tất nhiên muốn giữ khách, song biết chuyện không thể gấp, hôm nay thế này đã là nằm ngoài mong đợi của ông ta rồi, nhiệt tình chạy đ gọi taxi.

Liễu Trí ra ngoài gọi điện một lúc, khi quay về đỡ Cố Hiểu Linh bước chân đã không được vững lắm, theo Lâm Tuyền, Dương Côn cùng chui vào xe ta xi.

– Tiểu Lâm, cha cậu là ai? Sao tôi cảm giác đã gặp cậu ở đâu đó rồi.

Cố Hiểu Linh ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu lại nhìn Lâm Tuyền ngồi co quắp giữa Liễu Trí và Dương Côn.

Lâm Tuyền ngồi giữa, Dương Côn bên trái, Liễu Trí bên phải, ba người cùng chui vào hàng ghế sau chật hẹp, có thể cảm nhận được hơi ấm từ cái đùi của Liễu Trí qua lớp vải mỏng. Lâm Tuyền nhìn sang phía Liễu Trí còn chút khoảng trống, nhưng không cố ý tránh ra, sống lưng thấy ớn lạnh, khả năng là Liễu Trí mượn hơi rượu, dùng phương thức này biểu đạt thiện cảm với mình. Thế nhưng trong đầu Lâm Tuyền chẳng hề cảm thấy kích thích ám muội, chỉ càm thấy rất phiền toái.