Q.6 - Chương 35: Nhát dao cuối cùng (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đoàn người Lục Tinh Viên đi tới tầng tám Tòa nhà Nam Cảng, Trần Lập nói với cô gái tiếp tân:

– Chúng tôi muốn gặp Lâm Tuyền.

Cô tiếp tân trả lời:

– Lâm Tuyền? Để tôi kiểm tra …. xin lỗi, công ty chúng tôi không có người này.

Trần Lập trố mắt, Trương Đào chắc đâu cần phải nói dối bọn họ? Lục Bá Uyên đích thân đi tới quầy tiếp tân:

– Phiền cô hỏi giúp tôi, chúng tôi nghe nói cậu ấy làm việc ở công ty này.

Cô tiếp tân tỏ ra khó chịu:

– Tuy tôi mới tới công ty này mới bốn tháng, nhưng công ty có ai, sao tôi lại không biết, cho dù là người mới tuyển năm nay cũng có danh sách. Chắc chắn không có tên Lâm Tuyền.

Mọi người đưa mặt nhìn nhau, hết cách đành vào thang máy đi xuống, vừa ra ngoài thấy chiếc Becker đen đỗ ở trước lầu, Âu Dương Minh Lệ nói vội:

– Chính là cái xe này, xe cao cấp như thế trong nước không nhiều. Hôm đó Lâm Tuyền lên chiếc xe này rời đi.

Triệu Tăng, Phàn Xuân Binh cùng quan viên văn phòng phát triển năng lượng mới xuống xe, Trần Lập nhận ra Phàn Xuân Binh hay đi theo Lâm Tuyền, nhưng không nhớ tên, vội chạy tới gọi:

– Này này, anh gì ơi…

Phàn Xuân Binh nhìn qua, nhận ngay ra Lục Nhất Mạn xinh đẹp mê người:

– Ồ, bạn học của Lâm Tuyền à?

Cáo lỗi với Triệu Tăng, bảo hắn đưa quan viên khảo sát đi trước.

Cuối cùng đã có tin tức xác thực về Lâm Tuyền, Trần Lập thở phào:

– Anh nhận ra chúng tôi thì tốt quá, tôi là Trần Lập, đây là Lục Nhất Mạn, đều là bạn học của Lâm Tuyền, hai vị này là cha và ông nội của Lục Nhất Mạn.

Phàn Xuân Binh giật mình, toi rồi gia trường tìm tới tận nơi, không lẽ tổng giám đốc làm con gái nhà người ta ễnh bụng lên rồi? Làm sao bây giờ? Nghĩ thế Phàn Xuân Binh cười rất gượng gạo:

– Mọi người tìm Lâm Tuyền có việc gì?

– Chuyện này, chỉ có gặp Lâm Tuyền mới tiện nói.

– Ồ…

Phàn Xuân Binh gật gù tỏ ra đã hiểu, nhìn bụng của Lục Nhất Mạn, đoán vì cô mặc khoác dày nên không nhìn ra:

– Lâm Tuyền không ở công ty, nếu không nói nguyên nhân thì khó gặp được cậu ấy lắm.

Nói thế là sao, làm như gặp quan lớn không bằng, Trần Lập đang ngần ngừ không biết nói thế nào thì di động của Phàn Xuân Binh vang lên:

– Phương Nam à, giám đốc Hứa lát nữa sẽ tới, người cục năng lượng đi cùng bí thư Triệu? Mà có một nhà dẫn con gái tới tìm Lâm Tuyền hỏi tội… Chuyện gì à, tôi chỉ biết cậu ta không làm chuyện hay ho gì, cô yên tâm, tôi giúp cô xử lý…. Được được, vậy tôi để cô lo.

Tuy hắn nói nhỏ, song Lục Nhất Mạn nghe thấy hết, sao không hiểu hàm ý của hắn, mắt chốc cái mặt đỏ dừ.

Phàn Xuân Binh gập điện thoại lại:

– Mọi người tìm Lâm Tuyền à, vậy sao lại tới công ty, cậu ấy ít tới công ty lắm, hiện chúng tôi cũng không tìm được cậu ta. Chỉ có một người có thể biết được cậu ấy ở đâu thôi, cô ấy tới ngay bây giờ đấy.

Phương Nam tới nơi, thấy Lục Nhất Mạn cùng hai ông già tóc trắng liền hiểu ngay là chuyện gì, bảo Phàn Xuân Binh:

– Anh đi tiếp đãi người cục tài nguyên, an bài họ ở Bắc Sơn, ở đây để tôi lo liệu.

– Được không đó? Phụ nữ các cô ghen lên là thiếu kiểm soát lắm.

Phàn Xuân Binh trước khi đi còn không quên hỏi một câu, làm Phương Nam chỉ muốn cầm túi sách đập hắn, không biết hắn nghĩ tới chuyện xấu xa gì rồi.

Ân Dương Minh Lệ nhận ngay ra Phương Nam, cô gái xinh đẹp như thế, chỉ cần nhìn một lần là khó quên.

– Chị Phương Nam, em là Trần Lập, chúng ta đã gặp nhau trước kia rồi.

Phương Nam gật đầu, nhìn bọn họ một lượt, hỏi:

– Chỉ có mấy người tới thôi à?

Trần Lập ngớ ra, Lục Bá Uyển nghe thế thì hiểu cô gái trước mặt này biết hết mọi chuyện:

– Chuyện khá phức tạp, chúng tôi mong được gặp Lâm Tuyền nói chuyện.

Phương Nam khẽ thở dài:

– Xin hỏi ông là?

Trần Lập vội đi tới giới thiệu người nhà Lục gia.

– Lâm Tuyền học kỳ này dạy học ở Đh Tĩnh Hải, tôi cũng không biết cậu anh chịu gặp mọi người không? Chúng ta tới đó hẵng nói.

Phương Nam ngăn Quý Vĩnh đang muốn lên lầu lại:

– Chú Quý, chúng ta tới Đh Tĩnh Hải, lái chiếc Chevrolet.

Trần Lập và Lục Nhất Mạn nhìn nhau, quả nhiên Lâm Tuyền đã biết tất cả, mấy năm qua y giữ quan hệ lãnh đạm với Lục Nhất Mạn, rõ ràng không có ý nhận người thân. Trần Lập thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Lục Nhất Mạn mãi không quên được Lâm Tuyền, hắn cũng không đủ tự tin nếu phải cạnh tranh với Lâm Tuyền, không ngờ hai bọn họ lại là anh em họ, đó là kết quả hắn muốn thấy nhất.

Mọi người theo Phương Nam lên xe, Âu Dương Minh Lệ là chủ quản hành chính của tập đoàn Thẩm thị, thấy Liên hợp Tĩnh Hải có liền 2 chiếc xe thương vụ cao cấp mấy triệu đồng, đủ thấy thực lực của nó, nhưng Lâm Tuyền có liên quan gì tới xí nghiệp ngày? Trương Đào nói y làm việc ở đây, nhưng cô gái tiếp tân không biết là thế nào?

Trên xe người nhà Luc gia tìm cách dò hỏi Phương Nam về Lâm Tuyền, nhưng Phương Nam trả lời rất qua loa, từ thái độ của cô, bọn họ đoán ra được phần nào thái độ của Lâm Tuyền.

Phương Nam tất nhiên thuộc như lòng bàn tay lịch dạy của Lâm Tuyền, bảo xe đi thẳng tới dưới khu nhà Lâm Tuyền đang dạy học, đợi hết tiết.

Lâm Tuyền ở lớp học đi ra, không biết y nói gì mà khiến Tiêu Lỵ Lỵ với Văn Nhàn đỏ mặt tía tai còn ghé tai nhau thì thầm cười khúc khích, thấy xe của mình đỗ dưới lầu ngạc nhiên lắm, bảo đám Tiêu Lỵ Lỵ đi trước, tới cạnh xe hỏi:

– Chú Quý, công ty có chuyện gì mà tới tận đây tìm tôi.

Phương Nam mở cửa xe ra, Lâm Tuyền thấy những người trong xe thì sắc mặt biến đổi, không nói gì cả, cũng không vào khoang xe mà ngồi ở ghế phụ lại, lấy thuốc lá ra song không châm lửa, tại Phương Nam hay giấu bật lựa của y đi nên Lâm Tuyền có thói quen lạ này.

Ở trong xe Lục Tinh Viên kích động vô cùng, lẩm bẩm:

– Đúng rồi, đúng rồi không thể nào sai được, đó là cốt nhục của Thẩm gia, là Đào Đào.

Những người còn lại thì cảm xúc phức tạp, không cần gặp bản thân Lâm Tuyền thì việc y là đứa cháu của Thẩm gia bị bỏ rơi năm xưa đã gần như chắc chắn, nhưng mấu chốt là việc sau này, Lâm Tuyền là người như thế nào, nếu y trở về Thẩm gia sẽ phải ứng phó với y ra sao? Bị bỏ rơi chừng ấy năm liệu y có oán hận không?

Quý Vĩnh châm lửa cho Lâm Tuyền, nghe tiếng bặt lửa tách một cái Lâm Tuyền mới tỉnh lại, vứt điều thuốc lá đi:

– Thôi không hút nữa, không Tư Vũ nó chê miệng hôi, chú tìm cho tôi một phòng trà.

Tới phòng trà ở gần trường, Lâm Tuyền thấy Phương Nam định đi, giữ cô lại:

– Chị ở lại đi.

Phương Nam khẽ gật đầu, nắm lấy tay Lâm Tuyền ngồi xuống bên cạnh.

Lâm Tuyền bình tĩnh nhìn đám người Lục Tinh Viên, không có kích động, nổi giận hay thái độ bài xích như bọn họ tưởng tượng, chỉ có bình tĩnh xa lạ, ánh mắt thâm trầm mà thành thục.

Lục Bá Uyên thấy cha không nói, người hơi ngả về phía trước:

– Cháu biết thân thế của mình chứ?

Lâm Tuyền cười:

– Điều muốn biết tôi đều biết cả rồi, điều không biết là do tôi không muốn biết.

Nếu như Lâm Tuyền nổi giận, chửi bới hay làm gì đó Lục Bá Uyên còn ứng phó được, nhưng y trấn tĩnh như thế, khiến mọi tình hình mà ông tưởng tượng trên đường tới đây đều vô nghĩa.

Âu Dương Minh Lệ nuốt nước bọt, không biết phải nói gì.

Lục Nhất Mạn nhìn Lâm Tuyền có chút si mê, nội tâm vẫn xúc động như trước, dù biết tình cảm đó là không nên có, song không kiềm được mình, đồng thời tò mò không biết sức mạnh nào giúp y bình tĩnh đối diện với tất cả, không vạch trần bí mật kia ra, nam nhân này trong cô trước nay luôn thần bí:

– Anh đen đi nhiều, nhưng trông rắn rổi hơn.

– Em thì ngày càng xinh đẹp.