Q.9 - Chương 10: Thẩm đại thiếu gia

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đám Lâm Tuyền cừ lần khân không đi, một thanh niên tuổi chừng 30, đi tới kiêu ngạo đưa danh thiếp ra:

– Kẻ hèn này họ Trương, làm việc ở tập đoàn Thẩm thị, tập đoàn chúng tôi và chính phủ Xuân Giang đang bàn một hạng mục đầu tư, hi vọng các vị thông cảm. Hôm nay các vị thoải mái vui chơi, mọi chi phí tính cho chúng tôi.

– Trương Thiên, phó chủ nhiệm phòng QHXH tập đoàn khoa kỹ Thẩm Thị.

Phàn Xuân Binh nhận lấy danh thiếp nhạo báng đọc lên, rồi thuận tay ném đi:

– Bàn hạng mục đầu tư thì có phòng hội nghị cơ mà.

Trương Thiêm khóe miệng giần giật, mặt trầm xuống, nhưng chỉ thoáng chốc nở nụ cười nghề nghiệp:

– Xin hỏi anh nhậm chức ở đâu, nói không chừng cũng có tư cách ở lại đấy, đứng ở bên kia là phó tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị chúng tôi và phó thị trưởng thành phố Xuân Giang.

Phàn Xuân Binh nhếch môi, thời buổi này lắm kẻ vênh váo thật, đang định phát tác thì Lâm Tuyền đưa tay, án tay muốn vung lên của hắn, nói gọn:

– Tôi mệt rồi.

Phàn Xuân Binh nuốt lời định nói lại, bực bội đi theo Lâm Tuyền thay giày, ném “bộp” lên quầy, khiến người ở khu nghỉ ngơi chú ý. Một thanh niên chừng 23 – 24 tuổi đưa mắt nhìn tới, lập tức bị vẻ đẹp thần khiết của Trần Thần thu hút, ánh mắt nhìn cô cực kỳ sỗ sàng, nhìn từ đôi chân dài thon thả lên bờ mông mẩy, bầu ngực xinh xinh, gò má hồng lấm tấm mồ hôi, ánh mắt cứ như muốn lột trần người ta ra vậy. Vẫy tay gọi Trương Thiêm tới, ghé vào tai hắn thì thầm, vừa nói còn vừa chỉ vào Trần Thần, rất là vô lễ.

Trương Thiêm chạy tới nói:

– Mọi người ở lại đi, dù sao còn rộng mà, chúng ta kết bạn, ở lại chơi nhé.

Lâm Tuyền nhíu mày không nói gì, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài. Khi đi qua khu nghỉ ngơi, tên thanh niên kia đi tới, chẳng chút kiêng nể nắm lấy cánh tay Trần Thần:

– Này em, còn sớm mà, ở lại chơi với anh.

Lâm Tuyền bước sang một bước, chắn trước mặt Trần Thần, ngăn ánh mắt vô lễ của hắn, bóp cánh tay của hắn, khiến hắn la lớn buông Trần Thần ra, Lâm Tuyền không khỏe nhưng nhiều năm đánh lộn khiến y có vài thủ pháp trị người khác:

– Người vào nhà khách này, không ai Thẩm gia cũng đụng vào được.

Ánh mắt sắc như dao liếc qua Tạ Cung Hòa phó thị trưởng Xuân Giang, nắm tay Trần Thần bỏ đi.

Cả đám bị khí thế bộc phát trong khoảnh khoắc của Lâm Tuyền làm khiếp sợ, tới khi đám Lâm Tuyền rời khỏi sân bowling, Thẩm Nhạc mới tỉnh lại, cảm thấy vừa rồi quá bẽ mặt, hùng hổ nói:

– Tra xem bọn chúng là ai, con bé đó tôi phải có bằng được.

Thái độ ngông cuồng của tay Đại thiếu gia Thẩm gia này làm Tạ Cung Hòa rất khó chịu.

Trương Thiên gọi cô phụ vụ tới:

– Bọn họ ở phòng nào?

Phàn Xuân Binh khi đi có ký tên lên hóa đơn, để lại số phòng, cô gái trả lời:

– Phòng khách số 6616 ạ.

– Quy cách ra sao?

– Phòng đơn phổ thông.

Trừ Lâm Tuyền ở trong phòng thương vụ, những người khác đều ở phòng phổ thông. Trương Thiêm quay đầu bảo Thẩm Nhạc:

– Thẩm thiếu, chắc là không có bối cảnh gì, ở quầy có lưu tư liệu, thiếu gia cứ ở đây chơi, tôi đi thăm dò.

Tạ Cung Hòa ho khẽ một tiếng nói:

– Chân trời góc bể thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, Thẩm công tử cần gì phí công như thế?

– Thị trưởng Tạ cứ gọi tôi là Thẩm Nhạc đi, chỉ đầu tư vài trăm triệu cứ tùy tiện gọi một giám đốc hạng mục, hay cố vấn đầu tư gì đó tới khảo sát hoàn cảnh đầu tư là được, mai tôi về Hoành Điếm, ở đó còn phải bàn bạc một hạng mục sân golf.

Tạ Cung Hò sắc mặt vẫn bình thường, thanh niên khí thế bất phàm kia nói đúng, người vào trong nhà khách này không phải là ai Thẩm gia cũng động vào nổi, nếu để mặc Thẩm Nhạc làm bừa làm bậy đắc tội với người không nên đắc tội thì được không bằng mất. Khí thế của một con người liên quan tới hoàn cảnh sống của người đó, thanh niên kia biết thân phận của bọn họ vẫn không chút khách khí giáo huấn Thẩm Nhạc, tuyệt đối không phải người bình thường.

Tạ Cung Hòa lăn lộn quan trường bao năm, nếu không có chút nhãn quang thì chẳng phải uổng phí à?

Thấy mặt Tạ Cung Hòa trầm xuống, chẳng nói chẳng rằng, Trương Thiêm vội cười tít mắt tới giảng hòa:

– Con bé đó trắng bệch, chẳng có chút sắc máu nào, người gầy trơ xương, chơi chẳng có gì hay…

Ngôn cuồng cũng phải nhìn đối tượng, Thẩm Nhạc không sợ Tạ Cung song cũng không dám đắc tội với ông ta, chỉ là vừa rồi bị thanh niên kia quát một tiếng không ngờ bất giác sợ hãi lùi lại, thấy xỉ nhục vô cùng, muốn vãn hồi thể diện mà thôi:

– Thị trưởng Tạ nói đúng, trong vòng mười bước có hoa thơm, phục vụ nơi này xinh đẹp tươi non, đó là nguyên nhân tôi thích ở đây.

Thèm khát nhìn cô phục vụ.

……….

Lâm Tuyền từ lúc rời sân bowling không nói một lời, mọi người không còn hứng thú chơi bời gì nữa, liền tới phòng Lâm Tuyền trò chuyện.

La Dân thấy không khí hơi ngột ngạt, kiếm chủ đề nói:

– Giám đốc Phàn, anh có thấy thanh niên kia rất giống ngài Lâm không?

Phàn Xuân Binh vừa rồi không để ý, tức tối nói:

– Giống cái gì mà giống, bình thương gặp loại người này tôi tát lệch mặt, bọn nhãi con giờ vô học qua, may tổng giám đốc của chúng tôi tốt tính, một tên phó tổng giám đốc mà cũng vênh váo.

Lâm Tuyền uống hết chén trà, đứng dậy nói:

– Hắn không phải là phó tổng giám đốc bình thường, mà là con trai Thẩm Tại Tinh tổng giám đốc Thẩm Thị, là người kế thừa Thẩm Thị.

– Ồ quá hay, Thẩm Thị trong tay hắn sớm muộn cũng lụi bại.

Phàn Xuân Binh nguyền rủa:

…………..

Lâm Tuyền đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức, không biết là đã xảy ra chuyện gì, đi ra cửa sổ đang định cuốn rèm lên nhìn thì nghe thấy Phàn Xuân Binh vừa gõ cửa vừa hô:

– Có người nhảy lầu.

Lâm Tuyền mở cửa ra, Phàn Xuân Binh vào nói gấp:

– Tôi nghe thấy có tiếng kêu thảm, tiếp đó là “bịch” một tiếng, kiểu tiếng thịt đập vào đường ấy, tôi giật mình mở cửa sổ ra xem, dưới đèn có một thi thể nữa, tổng giám đốc có muốn đi xem không?

Lâm Tuyền không nghe thấy có tiếng người nhảy lầu, chỉ loáng thoáng có tiếng la hét:

– Anh tới phòng Trần Thần xem, tiểu nha đầu này hẳn sợ lắm, tôi thay quần áo.

Rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, lúc này có một đám đông bu quanh vị trí đó, che đi thi thể, không nhìn thấy gì cả.

Một lúc sau Phàn Xuân Binh cùng Trần Thần, La Dân cùng đi vào, Lâm Tuyền dặn La Dân:

– Anh ở lại phòng với Trần Thần, tôi xuống xem sao.

– Em cũng đi.

Trần Thần dứt khoát nói:

– Em bị tiếng la hét đánh thức nên dậy từ nãy, cô gái nhảy lầu kia không mặc gì cả.

Trong nhà chiêu đãi thành ủy lại để xảy ra chuyện ác liệt này thật không ai ngờ tới được. Đám Lâm Tuyền rời phòng, đứng trước cầu thang máy đợi một lúc, thang máy mở ra, đám người đáng ghét ở sân bowling đông đủ cả. Thẩm Nhạc, Tạ Cung Hòa sắc mặt đều bất thường, Trương Thiêm nhìn thấy đám Lâm Tuyền có hơi bất ngờ, đưa tay ngăn lại:

– Các người đi thang máy khác đi.

Lâm Tuyền nhìn đứa em trai cùng mẹ khác cha này, lòng căm ghét vô cùng, cũng không thèm đi cùng thang máy với hắn. Sang thang máy thứ hai, khi xuống lầu nhìn thấy đám Thẩm Nhạc, Tạ Cung đi về hướng khác, không tới hiện trường xem. Trong lòng Lâm Tuyền bao phủ một tầng mây đen, im lìm đi tới hiện trường, cô gái đôi mươi xinh đẹp tươi trẻ nằm đó không nhúc nhích, con mắt vẫn mở to, như chưa oan ức vô tận, máu nhuộm đỏ một khoảng sân. Trần Thần thét lên:

– Là cô gái ở sân bowling.

Cô gái trên người vẫn mặc đồng phục nhân viên nhà khách, song phía dưới không có gì, chiếc quần lót vướng vào mắt cá, ở đùi lẫn cổ đều có vết bầm màu tím.

Lâm Tuyền cũng nhận cô gái, không ngờ mấy tiếng trước thôi, cô gái trẻ đó còn sống sờ sờ, liên tục xin lỗi bọn họ vì thái độ ngông nghênh của kẻ khác, giờ đã thành cỗ thi thể lạnh băng, lòng Lâm Tuyền như bị gai đâm phải.