Q.9 - Chương 30: Chuyến đi Thuận Nghĩa (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Rời văn phòng của Chu Kính Đức, Nghê Vĩnh cười toét miệng với Giang Lập Sơn:

– Lão Giang, hiếm thấy có vị khách nào được bí thư Chu coi trọng như thế, liệu có thể tiết lộ một chút để chúng tôi phối hợp cho tốt được không?

– Có gì thần bí đâu, chỉ là ông chủ một công ty lớn, có quan hệ tốt với huyện trưởng Cảnh chuẩn bị tới Thuận Nghĩa nhậm chức, vừa vặn là bạn học của Tiểu Lý, người ta tới hay không chưa chắc. Chuyện lớn còn mong chủ nhiệm Nghê với cục trưởng Trương làm chủ, Tiểu Lý làm chân sai vặt.

Điều Giang Lập Sơn vừa nói thì Nghê Vinh đoán được rồi, thầm mắng lão già gian xảo, có điều Giang Lập Sơn vẫn tôn trọng hắn và Lão Trương, chứ nếu phải nghe tên nhãi con kia chỉ huy thì mất hết thể diện, Nghê Vĩnh cười thật lòng hơn vài phần:

– Mọi người cùng nhau thảo luận bàn bạc, năng lực của Tiểu Lý thì ở huyện ai chả biết, làm chân chạy vặt thì ủy khuất quá…

Cái này gọi là có qua có lại, cả đám cùng cười ha hả.

Lý Tân Nghĩa gọi điện cho Giang Lê Hoa, bảo cô đưa mọi người tới nhà chiêu đãi. Buổi tối ăn cơm, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Nghê Vĩnh đích thân tới tiếp, làm Hoàng Vĩ cứ luôn khen thể diện của Lý Tân Nghĩa lớn. Muộn hơn một chút, Lý Tân Nghĩa gọi điện cho Lâm Tuyền, hắn biết thái độ của Chu Kính Đức hoàn toàn phụ thuộc vào quan hệ giữa hắn và Lâm Tuyền, đem sự thể kể qua một lượt:

– Ba của Lê Hoa tới nhà chiêu đãi gặp được bí thư Chu, bí thư Chu rất coi trọng chuyến đi này của mọi người, chỉ thị huyện phải tiếp đón chu đáo…

Lâm Tuyền ở đầu kia trầm ngâm:

– Vậy hãy thay tôi cám ơn bí thư Chu, chuyện chi phí cậu nhấn mạnh với bí thư Chu, không để cho huyện bỏ. Tôi đang có việc, vài ngày nữa mới xong, lần đầu Tư Vũ biểu diễn, tôi cũng phải có mặt, nếu không có gì bất ngờ thì mùng bảy tôi và Thư Nhã sẽ tới Thuận Nghĩa.

Thấy Lý Nghĩa Tân cúp điện thoại, Giang Lập Sơn nóng ruột hỏi:

– Lâm Tuyền nói thế nào?

– Không nói gì cả, mùng bảy anh ấy tới Thuận Nghĩa, còn chi phí dứt khoát không để huyện bỏ.

– Chàng trai này là người cẩn thận đây.

Giang Lập Sơn gật gù, có phán đoán sơ bộ về Lâm Tuyền:

– Vậy thế này, con cho dẹp hết mấy thứ bày vẽ phô trương bên ngoài đi, thế nhưng từ nhân viên phục vụ, đồ ăn thức uống, xe đưa đón phải là thứ tốt nhất.

Đường quốc lộ cao tốc Tĩnh Hải – Trì Châu còn chưa xây xong, đi từ Tĩnh Hải tới Thuận Nghĩa là đường bình thường, khi Quách Bảo Lâm, Triệu Tĩnh tới Thuận Nghĩa thì đám Thư Sướng vừa mới ăn sáng xong.

Thư Sướng xem đồng hồ, ngạc nhiên hỏi:

– Sao anh tới nhanh thế chưa tròn một tiếng mà, ba em đâu rồi?

– Bọn họ hả, đợi thêm nửa tiếng nữa.

Tóc Quách Bảo Lâm bị gió thổi ngược ra sau, chẳng biết có phải hắn vừa đua xe không nữa.

Đám Lý Tân Nghĩa đều có ấn tượng rất sâu với Quách Bảo Lâm, biết hắn là bạn rất thân của Lâm Tuyền, nhiệt tình đón tiếp.

Đợi thêm 50 phút nữa, 5 chiếc xe thương vụ mới tới, Giang Lê Hoa đã biết mấy cái xe bề ngoài xấu xí, thô kệch kia bên trong cực kỳ xa hoa. Gần như cùng lúc bốn chiếc xe ở Kiến Nghiệp cũng tới nơi, lần này mời cả vợ Đoạn Kính Hồng, Trương Thanh Sơn đi đổi gió, còn có cả vợ chồng Cố Thanh, Lâm Tuyền sợ Lý Nghĩa Tân, Thư Sướng ứng phó không chu toàn, bảo Phàn Xuân Binh tới trước.

Chu Kính Đức định tới giờ cơm tối ra mặt chào hỏi, 10 giờ ở văn phòng nhận được điện thoại của Trương Thanh Sơn:

– Vợ tôi tới địa bàn của anh hai ngày, đừng chê cô ấy phiền toái nhé.

– Làm gì có.

Chu Kính Đức thuận miệng đáp, lập tức giật mình:

– Cái gì? Chị dâu tới Thuận Nghĩa?

– Lâm Tuyền nói an bài thỏa đáng rồi cơ mà, sao anh không biết? Giờ này chắc tới nơi rồi, nên tôi gọi điện xác nhận.

– Đúng là có bốn cái xe ở tỉnh xuống, nhưng không nói gì tới chị dâu.

– Ha ha, cũng phải thôi, Lâm Tuyền không thích ầm ĩ, tôi phải nhắc anh, nếu không đến khi vợ và Nhị công tử của bí thư Cố đi rồi mà anh cũng chưa biết gì, cả và và con gái lớn của thư ký trưởng Đoạn, chỉ cần chú ý chuyện an toàn thôi, các chuyện khác cứ để thuận theo tự nhiên.

Chu Kính Đức thầm chửi Giang Lập Sơn, thiếu chút nữa để lỡ cơ hội, đợi tới tối thì muộn mất, mà có hể ông ta cũng chẳng biết gì, Lâm Tuyền thật không khiến người ta thất vọng.

Vội vàng lấy bộ véc, Chu Kính Đức rời văn phòng, gọi thư ký, lái xe, tới thẳng nhà chiêu đãi huyện ủy.

Nghê Vĩnh huy động nhân viên cục du lịch tới, căn dặn bọn họ kỹ càng, để khách khứa được chơi thoải mái, lái xe đều là lái xe lâu năm của công ty xe khách huyện, hai chiếc xe khách lớn xa hoa trước khi xuất phát đều được tân trang đại tu.

Huyện Thuận Nghĩa dựa núi hướng biển, phong cảnh nên thơ, có rất nhiều hạng mục du lịch, song khu phong cảnh lác đác, nhỏ lẻ, không so được với danh thắng, vì thế mà không đông người, thành khu nghỉ ngơi tốt nhất vào thời điểm này.

Nghê Vĩnh tính buổi sáng không cần ra mặt, chiều xuất hiện chút là được, không ngờ thấy Chu Kính Đức vội vội vàng vàng chạy tới, ngạc nhiên hỏi:

– Sao bí thư tới sớm thế..

– Giang Lập Sơn đâu?

Chu Kinh Đức khoát tay cắt ngang:

– Thiếu chút nữa bị ông ta hại chết rồi, có cả vợ con bí thư Cố trong đó, ông ta không nghe ngóng trước sao?

– Bí thư Cố nào?

Nghê Vĩnh còn chưa phản ứng kịp:

Chu Kính Đức chỉ tay lên trời:

– Còn bí thư Cố nào nữa.

– Hả?

Nghê Vĩnh há hốc mồm:

– Con rể Giang Lập Sơn mời được nhiều khách quý vậy sao?

– Không liên quan gì tới hắn, có nhân vật thượng tầng khác, cho anh biết, cho anh khỏi tò mò làm hại. Quy cách chiêu đãi cao như thế, tất cả là chuẩn bị cho Lâm Tuyền, chủ tịch HĐQT Liên hợp Tĩnh Hải, người ta không phải tới để chơi, mà có quan hệ với tân huyện trưởng Cảnh Nhất Dân, khả năng đầu tư lớn vào Thuận Nghĩa, trước khi chuyện định đoạt thì đừng lộ ra ngoài. Những ngươi này đều là bạn bè thân thích của Lâm Tuyền nên mới tới đây nghỉ…

Kể thân phận một loạt khách ra xong, Chu Kính Đức nói:

– Như vậy người ở Tĩnh Hải tới thân phận cũng không thấp.

Nghê Vĩnh phấn khích xoa tay, bao nhiêu nhân vật quyền quý như vậy tụ họp, nếu thể hiện tốt cơ hội thăng tiến rất lớn, chẳng trách bí thư Chu bảo Giang Lập Sơn hại chết mình mà lại cười toét miệng.

Tìm Giang Lập Sơn tới, ông ta quả nhiên không biết gì, nghe Chu Kính Đức nói, người như muốn bay lên, cơ hội phát đạt cho Giang gia tới rồi, khi Lý Tân Nghĩa ở rể Giang gia, đâu ngờ có người bạn bối cảnh khó lường như thế.

– Lâm Tuyền phái một phó tổng giám đốc tới.

Lý Tân Nghĩa giờ mới hiểu sao Phàn Xuân Binh lại tới trước:

– Chuyện bên đó do anh ta an bài cả.

Phàn Xuân Binh cao lớn, mặt mũi phương phi béo tốt, khí thế ông chủ thể hiện hết ra ngoài, Chu Kính Đức không cảm thấy địa vị của một bí thư huyện ủy cao hơn được, đích thân tới gặp Phàn Xuân Binh.

Phàn Xuân Binh đưa bàn tay to bè ra bắt tay Chu Kính Đức:

– Làm phiền bí thư Chu suy nghĩ cho đáo cho đoàn du lịch người già trẻ nhỏ chúng tôi.

Động tĩnh ở nhà chiêu đãi huyện ủy kinh động mấy vị đầu não khác của huyện, nhưng Chu Kính Đức không cho người khác nhúng tay vào, tuy rằng Lâm Tuyền làm vậy là để tạo thế cho Cảnh Thiên Sương, nhưng lợi ích của ông ta cũng khỏi cần phải nói.

Chu Kính Đức tuy chẳng muốn cúc cung tận tụy phục vụ đất nước và nhân dân, song làm quan cũng muốn để lại dấu tích của mình, không phải biết luồn cúi, tham ô chỉ nghĩ leo sao cho cao, ăn sao cho đẫy.