Q.10 - Chương 19: Vậy thì chiến tranh đi (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chúng ta phải dùng lời mở màn thế nào đây nhỉ?

Một cảnh sát hỏi nhỏ đồng nghiệp, hai người thì thầm một lúc, cảnh sát đó nghiêm mặt nói với Lục Thúc Cung:

– Ông có quyền giữ im lặng, tất cả những gì ông nói có thể thành bằng chứng trước tòa…

Nói tới đó lại bảo đồng nghiệp:

– Nói thế có ổn không? Bọn họ đều hạng lắm tiền, nói sai họ kiện cho bỏ mẹ.

Viên cảnh sát còn lại hiển nhiên không có nhiều tế bào hài hước lắm, thấy Lục Thúc Cung định cướp lấy máy ảnh trong tay phóng viên thì giữ lấy tay ông ta, kéo cơ thể trần truồng của ông ta xuống giường:

– Có người báo cáo ở đây có giao dịch tình dục phi pháp, mời các vị tới cục giải thích hành vi vừa rồi.

– Chúng tôi đều là nhân viên của đầu tư An Thái, chúng tôi có thể cung cấp CMND, ở cùng tầng còn có đồng nghiệp của tôi, họ có thể làm chứng…

Nói tới đó Lục Thúc Cung nhận ra chuyện không bình thường:

– Tôi muốn gọi điện thoại.

– Nể mặt ông, ông lại còn được voi đòi tiên à?

Cảnh sát kia trừng mắt:

– Đừng rề rà, mau mặc quần áo vào, hay muốn tôi mặc giúp đây?

Lục Thúc Cung hiểu tranh cãi với cảnh sát hạ tầng vô ích, quyết định mặc quần áo đã, nhưng hai cái máy ảnh chớp liên tục, muốn tránh cũng không được, mặt tím tái, không hiểu có vấn đề ở đâu.

Có nhân viên khách sạn phối hợp, trang bị cách âm của khách sạn lại tốt, Lục Thúc Cung bị đưa tới đại sảnh rồi mà những nhân viên khác của An Thái không hề hay biết.

Đưa Lục Thúc Cung và cô thư ký xinh đẹp cùng với cả cô gái tên Tiểu Phượng vào hai chiếc xe riêng biệt, đợi những cảnh sát khác vào xe cả rồi Vương Hiểu Dương quay lại nhìn Trần Minh Kiến:

– Tai nạn hôm nay khả năng không truy ra dấu vết, song có người rất tức giận, vì thế có kẻ phải trả giá.

Vương Hiểu Dương vào xe, vì tránh bị người Lệ Tinh phát hiện trước, bọn họ còn đổi sang dùng Santana bình thường, nhìn Lục Thúc Cung bị hai cảnh sát kẹp ở giữa, lạnh lùng nói:

– Vụ tai nạn xảy ra trong địa phận Tĩnh Hải có phải nằm ngoài dự liệu của ông?

Lục Thúc Cung nhắm mắt lại, mặt mày hơi tái đi, song vẫn nói:

– Anh nói gì, tôi không hiểu.

– Ông có thể không hiểu.

Vương Hiểu Dương cười nhạt:

– Song chắc ông biết mai những bức ảnh trần truồng của ông xuất hiện trên báo, sẽ không mất bao lâu để nó truyền khắp toàn quốc đâu, lúc đó ông nổi tiếng rồi.

– Các người cẩn thận hậu quả.

Lục Thúc Cung nghiến răng ken két:

– Sau này anh sẽ hiểu, có người anh không đắc tội nổi đâu.

Vương Hiểu Dương nhổ phì một cái:

– Chẳng bao lâu ông cũng sẽ hiểu, có người ông không đắc tội nổi.

Đèn trần tắt đi, trong xe chìm vào bóng tối, chỉ có ánh huỳnh quang bên ngoài chiếu vào bức tranh sáng tối trong xe.

Trần Minh Kiến nhìn bốn chiếc Santana hòa vào dòng xe mới sực tỉnh, nếu người của đầu tư An Thái hỏi tới Lục Thúc Cung thì phải ứng phó ra sao, đáng lẽ phải hỏi Vương Hiểu Dương vấn đề này.

Thẫn thờ quay về đại sảnh, ngồi xụp xuống ghế sô pha, toàn thân Trần Minh Kiến vẫn run run về sự việc mới xảy ra, thầm nghĩ nếu anh cả gặp phải loại chuyện này liệu có để bị động như thế không? Trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại, mất rất lâu mới dặn dò giám đốc trực ban đứng bên cạnh chờ đợi nãy giờ:

– Đi dặn dò nhân viên, đừng nói năng lung tung. Người An Thái có hỏi thì bảo cảnh sát mời Lục Thúc Cung điều tra vấn đề, điều tra cái gì thì bảo họ đi hỏi cảnh sát.

Đợi giám đốc trực ban đi rồi, Trần Minh Kiến lại ngồi thừ ra một lúc rồi gọi điện cho Trần Minh Hành.

Từ tiếng càu nhàu nhỏ bên kia, có thể nghe ra Trần Minh Hành bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đang đợi ông ta nói câu đầu tiên.

– Anh cả, là em.

Trần Minh Kiến thấy khó mở miệng, mới tách ra chưa bao lâu đã gọi điện thoại tới nhờ vả, thực mất mặt:

– Em là Tiểu Lục đây.

– Ừ, Tiểu Lục, mấy giờ rồi còn gọi điện…

Trần Minh Hành làu bàu:

– Có chuyện gì không để mai được à?

– Liên hợp Tĩnh Hải khả năng muốn chọi cứng với Thẩm Thị.

– Cái gì?

Trần Minh Hành giọng cao vút lên, bị tin tức này làm tỉnh hẳn:

– Có người từ Lệ Tinh lái xe đi, bị xảy ra tai nạn, cục công an nghi Lục Thúc Cung giở trò, Vương Hiểu Dương đích thân bắt ông ta đi rồi.

– Vì sao, có chứng cứ không?

Trần Minh Hành hỏi vội:

– Tính thời gian thì là một nhân viên công tác của địa ốc Thẩm Thị, không hiểu vì sao Thẩm Thị lại ra tay với loại nhân vật tôm tép này? Chứng cứ thì không, Thẩm Thị đâu phải loại mới vào đời, làm chuyện này sao có thể để lại chứng cứ?

– Tôm tép, nói không chừng là nhân vật chí mạng với Thẩm Thị. Liên hợp Tĩnh Hải lại động can qua vì một nhân vật nhỏ à? Tên là gì?

Trần Minh Hành cảm thấy kỳ lạ vì hành vi của Vương Hiểu Dương:

– Vương Hiểu Dương dựa vào cái gì mà bắt người, chẳng lẽ bức cung? Chiêu này làm sao dùng với Thẩm Thị được.

– Lấy danh nghĩa mãi dâm, còn có phóng viên đi theo. Bọn họ khả năng không truy được tận gốc vụ tai nạn, nên giờ thủ đoạn vô lại ấy.

Trần Minh Kiến xem đăng ký mà nhân viên đưa cho, tìm thấy tên muốn tìm:

– Người bị tai nạn tên Trần Lập, rất trẻ, tới đây cùng Lục Thúc Cung tham gia HĐQT tổng cty XD…

Trần Minh Kiến chưa nói hết, Trần Minh Hành hét lên kinh hãi:

– Trần Lập à?

– Sao thế? Anh biết cậu ta?

Trần Minh Kiến run run, nếu đúng là nhân vật trọng yếu Lệ Tinh không tránh được tai bay vạ gió:

– Trần Lập là bạn học của Lâm Tuyền, nhưng đồng thời cũng là cháu rể Lục Băng Thiến, sao lại là hắn? Chẳng lẽ hắn bán đứng Thẩm Thị? Nhưng là lợi ích cỡ nào khiến Thẩm Thị ra tay tàn độc với cả người nhà?

– Ai mà biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trần Minh Kiến sốt ruột:

– Mai chuyện này lên báo thì tên tuổi Lệ Tinh hủy mất, sau này còn ai dám vào Lệ Tinh ở nữa?

– Chắc chắn là không giấu nổi khách hôm nay rồi, cậu bảo nhân viên khách sạn phát tán tin đồn rằng Lục Thúc Cung phạm tội nghiêm trọng, cho nên cảnh sát lấy cớ mua dâm bắt về quy án. Nhưng đừng nói gì tới vụ tai nạn, chuyện này cực kỳ mẫn cảm, hiện giờ căn bản không rõ giữa Liên hợp Tĩnh Hải và Thẩm Thị có chuyện gì, chúng ta đứng ngoài là hơn.

Trần Minh Hành căn dặn:

– Để tôi gọi điện cho Lâm Tuyền, xem xem khi lên báo có thể không nhắc tới Lệ Tinh không?

Trần Minh Kiến chỉ biết vâng dạ làm theo.

Trần Minh Hành đặt điện thoại xuống, vợ ông ta ngồi đều giường hỏi:

– Có chuyện gì mà anh cười vui vẻ thế?

– Anh có cười đâu?

Trần Minh Hành chỉ vào mũi mình, nghi hoặc hỏi:

– Anh mà gặp chuyện vui, mày bên trái không ngừng rung rinh, sống với anh mấy chục năm rồi, chẳng lẽ điều này em không rõ.

– Ha ha ha, Tiểu Lục phải gọi điện cầu tới anh, em nói xem có phải chuyện vui không?

Trần Minh Hành không che giấu nữa, cười vui vẻ, vỗ má vợ:

– Em ngủ đi, anh tới thư phòng gọi điện thoại.

Lâm Tuyền nhận được điện thoại của Trần Minh Hành có hơi bất ngờ, nhưng chớp mắt hiểu ra dụng ý của ông ta, im lặng đợi ông ta lên tiếng.

– Lâm tiên sinh, chuyện liên quan tới thanh danh của Lệ Tinh, khi truyền thông cho đăng sự kiện này, liệu có thể không nhắc tới Lệ Tinh không?

– Thanh danh của Lệ Tinh?

Lâm Tuyền cười lạnh:

– Thanh danh gì có thể ngang nhiên mua bán dâm trong khách sạn.

Trần Minh Hành không hiểu tình cảm cá nhân giữa Lâm Tuyền và Trần Lập thế nào, không rõ giọng điệu này của y là vì căm hận Thẩm Thị hay vì oán hận vẫn chưa tiêu tan với ông ta, song không cảm thấy có gì xấu hổ:

– Tuy không hay, song tôi phải thừa nhận, ở một vài phương diện Lệ Tinh không thể thoát tục, dù sao nước quá trong không có cá.