Q.7 - Chương 13: Trần gia sẽ quật khởi (1)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Tuyền bỏ ra 15 phút đọc hết kế hoạch của Lương Cập, tìm Phương Nam mới phát hiện cô đã rời công ty rồi, chỉ biết cười khổ, trong mối quan hệ với Phương Nam, y luôn ở thế yếu, phải chăng vì mình yêu Phương Nam nhiều hơn cô ấy yêu mình? Nhớ thời gian ở cùng Trần Vũ, y mới là người chủ đạo, nếu y không vui, Trần Vũ sẽ là người xuống nước, chả lẽ khi đó cũng vì Trần Vũ yêu mình nhiều hơn …

Khẽ cười khổ một tiếng, Lâm Tuyền đành phải tìm Tiền Vi, bảo Tiền Vi đưa cho phòng chấp hành đánh giá tính khả thi. Nghĩ hôm nay nhiều người đi chiếc Volvo hơi chật, bảo Quý Vĩnh lấy chiếc Becker đen ra.

Xe đi tới đường Thông Thuận, vừa đúng lúc nhìn thấy Trần Tấn theo sau cô gái mặc đồ thể thao trắng, Trần Sở bảo Quý Vĩnh lái xe bí mật theo sau, một lúc lâu sau Trần Tấn không phát hiện ra.

Trần Sở bực bội đấm cửa kính:

– Nhìn cái bộ dạng vô dụng của anh ta kìa, thích người ta thì đi tới mà nói, lẽo đẽo đi theo thế kia làm mất hết thể diện Trần gia chúng ta.

Lâm Tuyền cười:

– Trần Tấn vẫn cứ lịch sự với các cô gái, không biết thành fan cuồng từ bao giờ.

Cách tấm kính dán màng phản quang, Trần Sở nghiển răng nghiến lợi:

– Đều do hậu di chứng anh gây ra năm xưa đấy.

Trần Sở đang định mở cửa xuống xe thì Lương Cập đưa tay cản lại:

– Có gì đó không đúng, hai người bọn họ đang gọi điện cho nhau à?

Lâm Tuyền nhoài người tới nhìn kỹ, Trần Tấn áp di động sát tai, mắt nhìn cô gái phía trước không chớp, nhìn nụ cười ngớ ngẩn của hắn khi nói chuyện, rất có khả năng này. Đúng lúc ấy cô gái quay lại nhìn Trần Tấn, nụ cười dịu dàng, chứng thực suy đoán của mọi người.

Cả hai cách nhau chừng 20 mét, nhưng lại dùng di động nói chuyện với nhau.

– Chả lẽ bây giờ cái trò này?

Lâm Tuyền gãi đầu, hỏi Lương Cập:

– Hai đứa cũng hay chơi như vậy à?

– Trần Tấn não có bệnh thì có, ai làm trò ngớ ngẩn đó làm gì?

Trần Sở phán như đinh đóng cột:

– Đừng nói là hai người đó vụng trộm ngoại tình nhé.

Lương Cập ái ngại nói:

Lâm Tuyền và Phương Nam cũng thường làm chuyện bưng tai trộm chuông ngày, cười thầm trong bụng, nhưng hiển nhiên quan hệ giữa cô gái áo thể thao và Trần Tấn khác bọn họ.

– Nhìn anh ta kia, bản lĩnh nam nhân chỉ có thế thôi à?

Trần Sở không nhịn được nữa, bảo Quý Vĩnh dừng xe trước mặt Trần Tấn, mở cửa ra hầm hầm đi tới:

– Bảo anh làm cái gì, nãy giờ anh làm gì, giờ đi có còn chỗ không?

Trần Tấn lúc này mới nhìn thấy Lâm Tuyền, Lương Cập ngồi trong xe, vội vàng cúp điện thoại, cô gái phía trước ngạc nhiên quay đầu nhìn, lúc này mọi người mới thấy rõ khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng của cô gái, tuổi chừng 22 – 23, là thiếu nữ thanh xuân chứ không giống thiếu phụ vụng trộm.

– Ai vậy?

Trần Sở ngạc nhiên hỏi:

– Sao phải lén la lén lút như thế?

Trần Tấn gãi đầu, vẫy tay bảo cô gái đi tới, cô gái quay đầu đi vờ không quen, tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Tuyền hồ đồ rồi, không hiểu thế này là sao nữa. Trần Tấn cười ngượng, bỏ mọi người lại, đuổi theo cô gái:

– Ngụy Tiểu Thanh, mau lên đi, xe của anh trai anh.

Ngụy Tiểu Thanh ngó nghiêng xung quanh rồi chui tọt vào xe, đóng cửa lại, không kịp chào đám Lâm Tuyền, luôn mồm trách:

– Xe của ba em ở đằng sau, anh muốn chết à?

Lâm Tuyền vỗ trán, té ra là đi lừa con gái nhà người ta, thế mà làm như là đi trộm tình vậy.

– Đây là Trần Sở, con chú hai anh, còn đây là Lương Cập bạn trai nó.

Trần Tấn giới thiệu mọi người cho Ngụy Tiểu Thanh:

– Lâm Tuyền, anh họ anh, con cô ba.

– Ừ ừ.

Ngụy Tiểu Thanh miệng ậm ừ, mắt nhìn cửa sổ:

– Ba em chắc nhìn thấy rồi… Á, đuổi heo rồi.

Bọn họ đang nói chuyện thì một chiếc Misubishi đi vọt qua, may mà Quý Vĩnh lái xe luôn từ từ cẩn trọng, phanh xe lại, không va vào nhau.

Lâm Tuyền nghiêng người sang, nhìn thấy một người trung niên giang tay chắn trước xe, lớn tiếng quát:

– Ngụy Tiểu Thanh, con xuống ngay cho ba.

Ngụy Tiểu Thanh cắn môi tới trắng bệch, trách Trần Tấn:

– Tại anh đấy, hôm nay em chết chắc rồi, hôm qua vừa thề với ba em không bao giờ gặp anh nữa.

Lâm Tuyền thiếu chút nữa phì cười, nhìn Ngụy Tiểu Thanh và Trần Tấn cúi đầu xuống xe, nháy mắt với Lương Cập:

– Đã thấy cha mẹ nào hung hãn hơn chưa? Mà hiện giờ là thời đại tự do làm bậy rồi, sao còn có phụ huynh thế này?

Hạ cửa sổ xuống, chống tay đợi xem kịch hay.

Trần Tấn mặt cúi gằm xuống, đứng trước mặt người trung niên kia:

– Cục trưởng Ngụy, tôi chỉ mời Tiểu Thanh một bữa cơm, không có ý gì khác.

– Con đi sang đây.

Cục trưởng Ngụy hoàn toàn không thèm để ý tới Trần Tấn, hầm hầm nhìn con gái:

– Xem về nhà ba xử lý con thế nào.

– Ba.

Ngụy Tiểu Thanh nấp sau lưng Trần Tấn:

– Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, còn có người khác nữa, con đảm bảo về nhà đúng giờ.

– Ba không cần biết người khác, con nói với ba thế nào?

Cục trưởng Ngụy mắng xa xả:

– Con kết bạn với ai ba không quan tâm, nhưng con trai Trần Kiến Quân thì không được, Trần gia không có kẻ nào tử tế hết.

Trần Sở đang ngồi xem kịch, nghe thấy điên tiết thò đầu ra nói lớn:

– Này ông kia, ông nói cái gì thế, cái gì mà Trần gia không có kẻ nào tử tế?

Cục trưởng Ngụy thấy một cô gái tuổi bằng con mình thò đầu ra khỏi cửa sổ xe chất vấn mình, nhíu mày lại:

– Không phải chuyện của cô.

Nói rồi đưa tay kéo Ngụy Tiểu Thanh:

– Về nhà cho ba.

Ngụy Tiểu Thanh ngoái đầu nhìn Trần Tấn đầy ủy khuất.

Trần Sở rụt đầu lại đẩy Lâm Tuyền:

– Anh ra nói gì đi chứ?

– Nói cái gì?

Lâm Tuyền giang tay ra, y nói cái gì được trong trường hợp này?

Cửa khoang sau xe không đóng, cục trưởng Ngụy đi qua vô tình nhìn thấy mặt Lâm Tuyền, ông ta đứng sững lại, quay đầu nhìn cái nữa, lửa giận như bị chậu tuyết đổ vào, tắt ngúm luôn, rồi tích tắc nở nụ cười hết sức niềm nở:

– Ôi, ngài Lâm, sao lại ở đây?

– Ông quen tôi à?

Lâm Tuyền chỉ mặt mình, thò đầu khỏi cửa xe:

– Ngụy Gia Cường, lần trước hân hạnh được gặp ngài ở nhà bí thư Cảnh.

Ngụy Gia Cường thấy Lâm Tuyền muốn xuống xe, vội buông tay con gái ra, chạy nhanh tới một tay giữ cửa xe, một tay che mép trên cửa, tránh Lâm Tuyền bị cụng đầu:

– Ngài Lâm có nhớ tôi không ạ?

Ngụy Tiểu Thanh thấy thái độ của cha mình chuyển biến 180 độ thì mới lần đầu tiên nhìn kỹ Lâm Tuyền.

Người khá cao, nhưng hơi gầy, mặc chiếc áo khoác màu lam thẫm, mặt đeo kính viền hẹp, đậm chất trí thức, đôi mắt sau chiếc kính kia sang và đầy sức hút. Ngụy Tiểu Thanh lúc này nhớ ra tên y: Lâm Tuyền, anh họ của Trần Tấn.

Lâm Tuyền? Ngụy Tiểu Thanh ngoẹo đầu nghĩ ngợi cô biết khá nhiều gia đình quyền lực ở Tĩnh Hải này, nhưng chưa bao giờ nghe thấy tên Lâm Tuyền, Trần Tấn cũng chưa bao giờ nhắc tới.

Lương Cập từ sự biến đổi tích tắc của Ngụy Gia Cường là biết ông ta đã nhận ra Lâm Tuyền, nhưng chấn động trong lòng không yếu hơn chút nào. Lâm Tuyền là chủ tịch của cơ cấu đầu tư mạnh nhất Tĩnh Hải, chỉ điều này đã khiến hắn mất một thời gian mới tiêu hóa được, nhưng vẫn chưa có nhận thức đầy đủ về Liên hợp Tĩnh Hải, chẳng qua là công ty lớn thôi mà, ở đất nước này, quan luôn cao hơn thương một bậc, nhưng biểu hiện của Ngụy Gia Cường làm hắn bị tác động lớn: Ông ta dù sao là cục trưởng một cục, vậy mà lúc này đứng thẳng cũng không dám.

Dù thể diện ông nội của Trần Sở lên đến đâu thì cũng đã nghỉ gần 10 năm rồi.