Q.10 - Chương 13: Đính hôn (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Tuyền vừa đi, Vương Lệ không cố kỵ nữa, truy hỏi Thư Nhã:

– Rốt cuộc Lâm Tuyền mở công ty gì, người tham dự tiệc hôm nay toàn nhân vật quyền quý. Ôi bọn mình nhất định phải về cuối cùng, bạn biết vì sao không, không mặt mũi nào lái chiếc santana rách kia trước mặt bọn họ.

– Nói nhảm.

Thư Nhã vờ giận:

– Lâm Tuyền không thích người khác biết thân phận của anh ấy, vì không muốn người khác đối xử với anh ấy khác đi chỉ vì tiền, hai bạn là ngoại lệ, song đừng có nói ra ngoài đấy. Anh ấy là chủ tịch HĐTQ đầu tư Liên hợp Tĩnh Hải.

Vương Lệ như bị điểm huyệt, mắt trố ra không chớp cái nào, nếu như trước khi vào tiểu khu Tây Trạch, Thư Nhã mà nói câu này, cô còn nghĩ là nói đùa, tuy Lâm Tuyền cho bọn họ vay 5 triệu, song so với việc làm chủ tịch HĐQT Liên hợp Tĩnh Hải đang oanh động cả Tĩnh Hải thì là chuyện khác nhau.

Mấy hôm trước Vương Lệ xem báo còn nói muốn làm vợ bé cho vị chủ tịch thần bí của Liên hợp Tĩnh Hải không uổng kiếp này, khi đó Thư Nhã còn háy mắt với Lâm Tuyền, Vương Lệ giờ mới hiểu vì sao?

– Bạn nói trưa nay bọn mình ăn cơm trưa với người giàu nhất Tĩnh Hải?

Vưu Giai vỗ vỗ ngực một hồi, rồi làm bộ đi tìm Lâm Tuyền:

– Đừng ngăn mình, mình đi ngả vào lòng anh ấy ngay mới được.

Thư Nhã kéo Vưu Giai lại:

– Đừng phơi bày sự phóng đãng của bản thân ra nữa, mà mỹ nữ trong Liên hợp Tĩnh Hải nhiều lắm, cẩn thận Trương Bằng nhà bạn hoa mắt..

– Bạn biết Lâm Tuyền có tiền từ bao giờ?

– Từ ngày gặp lại ở Quốc Tế Tĩnh Hải đã biết rồi…

Thư Nhã còn chưa nói hết, Vưu Giai nắm tay lại thành hình micro, đưa tới bên miệng cô, bắt chước kiều phóng viên, hỏi:

– Xin hỏi cô Thư Nhã, làm người yêu của một tỷ phú có áp lực tâm lý gì đặc biệt không?

Thư Nhã đánh bạt tay Vưu Giai đi:

– Bạn nhìn cái bộ dạng của anh ấy, gây được áp lực cho mình không? Minh không gây áp lực cho anh ấy là may.

– Chỉ giỏi mạnh mồm.

Vương Lệ bĩu môi:

– Mỗi lần Lâm Tuyền đi công tác ai khẩn trương cáu bẳn ấy nhỉ? Nghe nói các ông chủ đều có những cô thư ký xinh đẹp, Lâm Tuyền cũng thế phải không?

Lâm Tuyền đi công tác, một là tới phía tây, đi đường còn nhiều hơn ngồi xe, điều kiện gian khổ, cơ bản không để nữ giới đi theo. Phàn Xuân Binh thể hình hơn 90 kg, chỉ đi với Lâm Tuyền năm ba chuyến còn chưa đầy 70 rồi. Các nơi khác tham gia hội nghị, chỉ có Phương Nam và Trần Thần bên cạnh, Trần Thần là cô gái mà người ta có muốn ghét cũng khó ghét nổi, Phương Nam thì thân phận đặc thù như thế, lòng Thư Nhã càng lo Lâm Tuyền làm việc không biết ngày đêm:

– Bạn nhìn anh ấy làm việc sẽ hiểu, còn bạn đó, trông chặt nam nhân của mình vào.

– Lâm Tuyền có tiền như thế, còn để bạn cùng bọn mình mở công ty nhỏ xíu là sao?

– Anh ấy có tiền là việc của anh ấy, chúng ta cũng phải tay trắng lập nghiệp, không thể thua nam nhân, nếu không cả đời là thứ phụ thuộc vào họ.

– Đúng, chúng ta tuyệt đối không phụ thuộc vào họ!

Vương Lệ và Vưu Giai đồng thanh hô câu này còn nhìn chằm chằm vào Lưu Quân, Trương Bằng.

Quách Bảo Lâm thở dài:

– Sao đi đâu cũng toàn mấy cô chủ nghĩa nữ quyền, Tiểu Ba nó điên rồi à? Không biết chọn bạn mà chơi.

Tài chính Tây Trạch có nghiệp vụ khoản vay nhỏ cũng phủ yếu thiên về các phụ nữ phía tây, giúp họ nâng cao địa vị trong xã hôi, gia đình. Quách Bảo Lâm luôn cho rằng địa vị của phụ nữ ở cái quốc gia này đã cao lắm rồi, cao hơn nữa thì leo lên đầu nam nhân mất.

Quách Bảo Lâm lôi Lưu Quân, Trương Bằng đi thử xe, trong tay hắn có một chiếc chìa khóa, đó là chiếc Bentley mới mua, có điều thân phận và địa vị hiện tại chưa đủ khoe khoang như thế, nên vẫn lái A8 là chính.

Nhìn trang trí nội thất cực kỳ xa hoa của chiếc Bentley, Lưu Quân hâm mộ vô cùng, cảm thấy ngồi một lần giá trị con người tăng lên không ít, ba người cùng đi đón Tiểu Tư Vũ.

Trương Bằng tới giờ vẫn còn thấy lâng lâng vừa phấn khích vì quen biết người giàu nhất Tĩnh Hải, cảm giác khó tin, không thể không tin, nếu không Ngô Quốc Tân sao lại đặc biệt bồi dưỡng hắn như thế, hỏi Quách Bảo Lâm:

– Sao Lâm Tuyền không kiếm chiếc Bentley để đi, suốt ngày để chiếc Volvo thường đón?

– Sở thích quái đản thôi, ngoài chiếc Volvo còn đi mấy cái xe thương vụ xấu mù, tôi muốn bảo cậu ta làm hai cái máy bay, đi Bắc Sơn săn thú mới là phê, không lo bị người khác cướp đường. Mẹ, thằng lái Passat kia láo quá, không chịu nhường đường cho Bentley! Người Tĩnh Hải đúng là ngang.

Quách Bảo Lâm nhìn chiếc Passat cố ý chắn đường trước mắt.

Xe tới cửa Tiểu học Tinh anh Tây Trạch, Tiểu Tư Vũ đứng ở cổng trường đợi Lâm Tuyền, thấy chiếc Bentley đỗ bên cạnh mình, gõ gõ cửa xe, nhìn Quách Bảo Lâm thò đầu ra, hỏi:

– Sao lại là chú, ba cháu đâu rồi?

Quách Bảo Lâm trừng mắt lên:

– Chú thì sao hả, dùng cả Bentley tới đón cháu, cháu còn kén người à?

Tiểu Tư Vũ vờ vịt nhìn ngó chiếc xe, nói:

– Tàm tạm, nhưng còn kém chiếc Phantom của ba cháu.

Quách Bảo Lâm lấy di động gọi cho Lâm Tuyền:

– Tiểu Ba, mày dạy con kiểu gì thế hả, tí tuổi đầu đã biết xe nào đắt xe nào rẻ rồi là sao?

Lâm Tuyền tỉnh queo:

– Ai bảo mày lấy xe ra khoe, tự làm tự chịu.

Nói xong cúp máy luôn.

Quách Bảo Lâm tịt hẳn, thò đầu ngoài xe làm mặt giận, Tiểu Tư Vũ cười khanh khách chui vào xe, giọng trong veo chào Lưu Quân, Trương Bằng. Lâm Tuyền, Thư Nhã thường đem Tiểu Tư Vũ đi chơi, nên bọn họ cũng biết.

Lễ phục được đưa tới, Thư Nhã liền dẫn Vương Lệ và Vưu Giai đi thay, không có thời gian tới cửa hàng chuyên doanh chọn, đành phải họ đem tới để thử, vừa để lại, còn dư thì do nhân viên công tác đi trả.

Vương Lệ nhìn nhân viên công tác đem từng bộ lễ phục nhãn CK bày ra, hỏi Thư Nhã:

– Chẳng lẽ phú hào đều đi mua đồ như thế này? Khỏi phải vất vả đi lại, mình thấy tạp chí đều viết thế..

– Làm gì có, ai dám làm như thế, ngày hôm sau thẻ ngân hàng bị thu ngay, gia phong của Lâm gia nghiêm lắm, em gái của Lâm Tuyền ở Anh học mấy năm, thói quen sinh hoạt khó tránh khỏi giống người phương Tây, về Tĩnh Hải hai tháng, ngày nào cũng bị giáo huấn, hiện giờ ba anh ấy ít ở nhà, mọi người mới thoải mái một chút đấy.

Vưu Giai nhìn chỗ ở của Lâm gia, không có chút nào liên hệ tới một tỷ phú, từ đó có thể hiểu tác phong của nhà y rồi, đường đường chủ tịch HĐQT, nhà ở kém hơn cả mấy cấp dưới, tổ chức tiệc còn mượn chỗ, hỏi chỉ là vui miệng mà hỏi thôi.

Mặc lễ phục hoa lệ vào, Vương Lệ soi gương mà hoa cả mắt, kiềm chế lắm mới không kêu lên, để người ta khỏi cho rằng mình không có kiến thức. Lòng thầm hạ quyết tâm nhất quyết phải làm một phú bà.

Vưu Giai thì suy nghĩ tới phương diện khác, hỏi:

– Xí nghiệp của Liên hợp Tĩnh Hải có bao nhiêu nhân viên, phải có phục lợi du lịch nghỉ ngơi chứ?

– Bên đó không có yêu cầu thống nhất ở phương diện này, đều tự liên hệ với các công ty du lịch, toàn là công ty hàng đầu, các bạn có tự tin cạnh tranh với họ không?

– Năm nay không được, năm sau cũng không được, nhưng năm sau nữa không phải không được.

Vưu Giai thầm nghĩ, dù Liên hợp Tĩnh Hải có công bằng thế nào, con người vẫn con người, đường đường bà chủ chẳng lẽ không có ưu đãi, không tin Lâm Tuyền nỡ để Thư Nhã quá vất vả, môi nhếch lên cực gian.

Thư Nhã không biết suy nghĩ Vưu Giai, vỗ đầu cô, nói:

– Tỉnh lại đi, năm sau còn tuyển nhân viên mới, đừng mơ mộng chuyện bốn năm năm sau nữa.