Q.7 - Chương 42: Đối thoại giữa Phương Nam và Thư Nhã (2)

Quan Thương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc ăn sáng Lâm Tuyền, Phương Nam cùng Thư Nhã không nói một lời, thần sắc ai nấy đều rất kém, Phàn Xuân Binh chỉ nghĩ bọn họ đang lo chuyện của Cố Lương Vũ. Khi Tiền Vi tới có một đám đông theo sau, Lạc Ích Đồng, Cố Lương Vũ, Lạc Tình, Thiệu Binh, Dương Oánh, nói là dẫn mọi người tới cho Thư Nhã làm quen, chẳng bằng triệu tập lại đi hỏi tội Cố Lương Vũ. Cố Lương Vũ mất hết uy phong, khí thế hoàn toàn bị Tiền Vi lấn áp.

Dương Oánh vừa mới sinh con, người hơi mập ra, phải thừa nhận một số cô gái có da có thịt một chút trông hấp dẫn hơn nhiều, Dương Oánh là thế, cô nhiệt tình đi tới bắt tay Thư Nhã:

– Em mà không xuất hiện, Lâm gia sẽ lập một ủy ban xem mắt mất.

Thư Nhã cười gượng, mắt liếc nhìn phản ứng của Phương Nam, ngượng ngịu chào hỏi từng người.

Lâm Tuyền và Thư Nhã vào xe của Lạc Ích Đồng, Phương Nam không đi theo, Lâm Tuyền rất thương tâm, biết cô cố ý xa lánh mình, nhưng trước mặt mọi người không tiện nói gì.

Liên Hợp Tĩnh Hải quy mô rất lớn, nhưng cụ thể lớn thế nào, với người vừa mới tiếp xúc với Liên hợp Tĩnh Hải chưa lâu mà nói, đó chỉ là khái niệm không rõ ràng. Mọi người đi tới tổng bộ của Thực nghiệp Tinh Hồ, nay cả tàng 17, 18 đều là nơi làm việc của Liên hợp Tĩnh Hải, không khí làm việc ở nơi này khác hẳn, người qua người lại tấp nập, ai cũng có vẻ vội vã, không có vẻ nhàn nhã như ở tổng bộ tại Tĩnh Hải.

Lâm Tuyền tới cuộc họp chủ quản hành chính cao cấp, y đã vắng mặt trong những cuộc họp thế này mấy tháng rồi, cuộc họp hôm nay là do Phương Nam an bài, để Thư Nhã tiếp xúc sâu hơn với công việc của Lâm Tuyền, sau này mới có thể dần giúp y sử lý công việc.

Thư Nhã ngồi bên cạnh Lâm Tuyền, mặc dù mỗi người chỉ phát ngôn rất ngắn gọn, nhưng mười mấy người nói liền, vẫn làm cô chỉ muốn che miệng ngáp, nhìn sang Lâm Tuyền, hai mắt y rất chăm chú nhìn mỗi người phát biểu, thường thường chỉ nói một câu đã trúng ngay trọng tâm vấn đề, khiến mấy chủ quản khi có khi hơn y chục tuổi phải lúng túng kiểm điểm. Thư Nhã mới biết Lâm Tuyền lên được vị trí hôm nay thật không đơn giản, chỉ riêng những con số báo lên đã khiến người ta mụ mị đầu óc, vậy mà vừa nghe vừa phán đoán chính xác, thật khó khăn, nếu mình muốn theo kịp tiết tấu của Lâm Tuyền thì phải nỗ lực rất nhiều.

Cô nghe thấy mấy hạng mục tới 400 triệu đồng, tối hôm qua Lâm Tuyền mới quyết định đột xuất lên Kiến Nghiệp, tức là cuộc họp này không phải chuẩn bị vì y, chẳng phải nói thảo luận hạng mục với con số khổng lồ như thế chỉ là chuyện thường ngày ở đây? Thư Nhã nhan lúc người phát biểu bị Lâm Tuyền chất vấn, đang xem lại tài liệu, hỏi nhỏ:

– Có phải lúc rảnh rỗi anh lấy tiền ra đếm chơi không?

Lâm Tuyền nhớ mình từng nói với Cảnh Nhất Dân, mộng tưởng của y là ngồi đếm tiền, không ngờ Thư Nhã cũng nói một câu y chang như thế.

Cuộc họp kết thúc, Phương Nam đứng lên chính thức giới thiệu Thư Nhã với từng chủ quản các cơ cấu, Lâm Tuyền biết dụng ý của Phương Nam, song lúc này chẳng thể làm gì khác, kéo Cố Lương Vũ sang một bên:

– Lão Cố, chiều đi lanh quanh với tôi.

Cố Lương Vũ gật đầu.

Lâm Tuyền không cho Tiền Vi đi theo, chỉ để Phương Nam, Thư Nhã, Phàn Xuân Binh, Vương Thúy, Cảnh Lệ Lệ đi cùng.

Tiền Lan rất gầy, tướng mạo vốn bình thường, giờ bị bệnh tật dày vò tới không còn ra dạng người nữa, nằm bẹp trên giường, ánh mắt thất thần, Cố Lương Vũ mời hai giúp việc tới, lúc nào cũng luôn có một người ở bên cạnh. Tiền Lan nghe Cố Lương Vũ giới thiệu thân phận của Lâm Tuyền cũng chỉ khẽ gật đầu, không còn chút sức sống nào nữa.

Quân Quân cứ nắm tay Cảnh Lệ Lệ chứ không ngồi cạnh mẹ, có thể nhìn ra bốn năm qua nó đã rất quyến luyến với Cảnh Lệ Lệ, với mẹ đẻ trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.

Ở trong phòng Tiền Lan không lâu, Lâm Tuyền hỏi Cố Lương Vũ:

– Nghe nói chị dâu có người ở quê, người đó đâu?

Cố Lương Vũ gian nan nói:

– Anh ta cũng theo tới Kiến Nghiệp, đang ở trong nhà khách.

– Đón anh ta tới đây, tôi muốn gặp anh ta.

Cố Lương Vũ ngần ngừ một lúc rồi đưa địa chỉ cho Phàn Xuân Binh:

– Xuân Binh cũng quen anh ta, đó là bạn học cao trung của tôi, Xuân Binh và Tiền Lan.

Phàn Xuân Binh không biết dụng ý của Lâm Tuyền, nhưng y muốn thế, đành theo Quý Vĩnh đi đón người.

Thư Nhã kéo tay Lâm Tuyền nói nhỏ:

– Anh làm thế trong lòng chị dâu sẽ rất đau đớn, anh biết không?

Lâm Tuyền không đáp, chuyện này y muốn giải quyết dứt điểm, nguyên nhân không nói cho Thư Nhã biết.

Phàn Xuân Binh đón người kia tới, tuy nói là bạn học của họ, song trông già hơn đám Cố Lương vũ nhiều, gầy gò đen đúa, tiều tụy, không thể sánh với sự hiên ngang của Cố Lương Vũ được, hắn nhìn thấy Cố Lương Vũ, hổ thẹn cúi đầu xuống, nhưng mắt không ngừng nhìn về phía phòng Tiền Lan, tiếc là cửa phòng đã đóng.

Lâm Tuyền nghiêm túc nói:

– Tôi là ông chủ của Cố Lương Vũ, anh có thể nói mọi chuyện với tôi.

Người đó giật mình nhìn Lâm Tuyền một lượt, thấy những người bên cạnh đều không phủ nhận, nuốt nước bọt lấy dũng khí nói:

– Tôi và Tiểu Lan có lỗi với anh Cố, tôi chỉ mong anh ấy nhường Tiểu Lan cho tôi, tôi chăm sóc cô ấy cả đời..

Lâm Tuyền mở cửa ra:

– Tiền Lan ở bên trong, anh vào thăm cô ấy đi.

Nhìn qua khe cửa, thấy mắt Tiền Lan ánh lên chút niềm vui khi thấy người đó, Lâm Tuyền vỗ vai Cố Lương Vũ nhưng ánh mắt lại nhìn Phương Nam:

– Để mọi người giải thoát cả đi, trong lòng chị Cảnh cũng có anh, anh không thể vì day dứt của bản thân mà chôn vùi tương lai tất cả mọi người.

Phương Nam hiểu Lâm Tuyền cố ý nói cho mình nghe.

Để cho bọn họ ở lại nói chuyện với nhau, Lâm Tuyền cùng những người không liên quan xuống lầu, Phàn Xuân Binh khẩn trương hỏi:

– Không có chuyện gì chứ?

Lâm Tuyền thở ra một hơi:

– Không sao, lão Cố có thể bước qua được, chúng ta đừng quấy rầy họ nữa. Lão Phàn theo tôi đi gặp bí thư Cố, những người khác coi như đi du lịch đi.

Lâm Tuyền đi rồi, Phương Nam đưa Thư Nhã tới Nguyệt Nha Hồ, đi dưới con đường rợp bóng cây, cô bắt đầu giới thiệu quá trình phát triển của Thực nghiệp Tinh hồ:

-… Thực nghiệp Tinh Hồ phát triển năm năm, từ Nguyệt Nha Hồ, chung cư Đàn Sơn, tòa nhà Bằng Nhuận, đó là ba bước nhảy vọt lớn… Sau đó sát nhập với địa ốc Hòa Hoàng, năm ngoài đồng thời khai phát tám tòa nhà, quy mô gần 10 tỷ, được trong nghề gọi là vua của tòa nhà dang dở…

Thư Nhã càng nghe càng chóng mặt:

– Rốt cuộc anh ấy có bao nhiêu tiền?

– Bản thân cậu ấy cũng chẳng rõ đâu, muốn có được con số cụ thể Tôn Phi Phi, cô ấy trước tới giờ luôn là tổng giám sát tài vụ, có điều tài sản Liên Hợp Tĩnh Hải trực tiếp khống chế ước chừng 9 tỷ. Lâm Tuyền không bỏ công sức quản lý số tài sản này, thế giới của cậu ấy rộng lớn hơn nhiều.

Phương Nam cười nhẹ nhàng:

– Cho nên nếu em muốn sống cùng với Lâm Tuyền, sẽ phải gánh vác trọng trách nặng nề.

Thư Nhã không sao bình tĩnh lại được:

– Em nghĩ em không làm nổi đâu, em cứ làm cô gái bình thường đi, chị đang làm rất tốt mà, chị hãy ở lại chăm sóc cho anh ấy.

Phương Nam nắm tay Thư Nhã, chân thành nói:

– Tôi theo Lâm Tuyền năm năm rồi, trước kia chỉ có quan hệ công việc, hai ba năm gần đây mới gần gũi hơn, tôi đã có chồng, có con, Lâm Tuyền không thuộc về tôi…

Thư Nhã buồn bã lắc đầu:

– Sao lại thế, ánh mắt anh ấy nhìn chị, lúc đó tất cả như không tồn tại vậy, em không so được…

Nhìn hồ nước sóng gơn lăn tăn, Phương Nam đem câu chuyện cuộc đời mình kể ra:

-… Tiêu Quân bị phán 20 năm tù, đợi khi anh ấy ra, chúng tôi đã tới tuổi coi nhẹ tất cả rồi. Tôi sẽ giữ khoảng cách với Lâm Tuyền, nhưng tôi không dứt bỏ được tình cảm với cậu ấy, cũng không thể rời khỏi cậu ấy, vì chuyện này với cậu ấy rất mẫn cảm… Em chắc không biết, Lâm Tuyền là đứa bé bị bỏ rơi được Lâm gia nhặt về nuôi, đối với đoạn quá khứ bị vứt bỏ này, tới nay cậu ấy vẫn bị ám ảnh…

– Em… Em không biết chuyện đó.

Thư Nhã ngỡ ngàng, cảm thấy lời Phương Nam nói thật khó tin:

– Tĩnh cách của Lâm Tuyền liên quan tới thân thế phức tạp của cậu ấy, khi bị vứt bỏ Lâm Tuyền đã 4 tuổi rồi, trí nhớ siêu việt lại thành ác mộng cuộc đời của cậu ấy, thủa nhỏ cậu ấy sống khép mình, Lâm gia tuy là một chi của Trần thị, xong bị bài xích và kỳ thị, tác động không nhỏ tới cậu ấy, đến tiểu thiếu niên nổi loạn tính cách cậu ấy càng bùng phát cực đoan hơn những người khác. Tôi nghĩ em cũng biết, sau khi bị đuổi khỏi Nhất Trung, cậu ấy hoàn toàn kthay đổi con người, thành ưu tú hoàn hảo hơn bất kỳ ai, nhưng phía sau lưng, trái tim quá mẫn cảm khiến cậu ấy chịu đựng bao nhiêu đau khổ, không ai hiểu được, vì thế cậu ấy xây lên bức tường tự bảo vệ mình.

Phương Nam giọng thương tâm vô cùng:

– Trước chị, Lâm Tuyền từng có một đoạn tình cảm, nói ra thật khó tin, là cô gái kia bỏ Lâm Tuyền, cậu ấy à, chẳng biết biểu đạt tình cảm của mình, chẳng biết xử lý chuyện của mình, nên giấu hết tất cả. Em biết cậu ấy giấu kín thế nào không, thực ra 7 năm trước cậu ấy đã tìm được người mẹ vứt bỏ mình, nhưng không ai hay, cậu ấy cũng không nhận mẹ mình, em biết vì sao không?

Nghe hết câu chuyện tàn khốc liên quan tới Lục gia, Thẩm gia, Thư Nhã thấy trái tim mình như bị dày vò vô số lần, nước mắt đã ướt đẫm má lúc nào không hay:

– Tất cả đều là thật sao?

– Lâm Tuyền rất tốt, những ai ở gần cậu ấy đều bị cậu ấy cảm nhiềm.

Phương Nam gật đầu, quay lại nắm tay Thư Nhã:

– Nhưng cậu ấy giấu tình cảm quá sâu, lại kiêu ngạo, cho nên người không biết cậu ấy sinh ra rất nhiều hiểu lầm.

Lâm Tuyền bái phỏng Cố Hiến Chương, Dương Thiên Hoa, Đoạn Kính Hồng… Đến khi về khách sạn thì đã nửa đêm, y đẩy cửa phòng mình thì thấy Thư Nhã cuộn mình ngằm trên giường của y như một con mèo, Lâm Tuyền bước chân thật nhẹ nhàng, khi rửa mặt xong đi ra phát hiện Thư Nhã đã tỉnh đôi mắt sáng long lanh nhìn y không chớp.

– Có chuyện gì thế?

Lâm Tuyền chột dạ, sợ Thư Nhã quyến rũ mình, mà ý chí của y thì không đủ kháng cự lại.

Thư Nhã nhoẻn miệng cười:

– Không có gì cả, chỉ muốn nhìn anh một cái, không ngờ anh về muộn như thế.

– Có gì đẹp mà nhìn chứ, nhìn nhiều lại chán.

– Sao chán được.

Thư Nhã bật dậy, chạy tới hôn lên má Lâm Tuyền một cái, nhảy chân sáo về phòng:

– Thấy anh rồi, em về ngủ đấy.

Lâm Tuyền đứng ngơ ngơ xoa má, không hiểu thần kinh mấy cô gái, Phương Nam không nói tới chuyện đi ra nước ngoài nữa, thế là y yên tâm rồi.