Chương 886: Không Minh Cổ Thành. (1)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chỉ cần Không Minh cổ thành hiện thân, trước hết biết tin tức, nhất định là Thần Hỏa thiên quân.

Mấy người trận doanh Khai Nguyên vương triều, chậm rãi ở loanh quanh thảo nguyên nam bộ.

– Không Minh cổ thành là lơ lửng không cố định nhất trong chín đại cổ thành, diện tích thảo nguyên lớn như vậy, chỉ dựa vào những người chúng ta, rất khó thành công. Còn không bằng quản chế Thần Hỏa thiên quân, thậm chí hướng đi của tu giả Thiên Mục thảo nguyên.

Thiên Huyền chí tôn lại cười nói.

Cũng chỉ có Thần Hỏa thiên quân, ở Thiên Mục thảo nguyên nắm giữ sức hiệu triệu như thế, phát động rất nhiều sức mạnh bộ lạc, quản chế tất cả dị thường.

Đương nhiên, Thần Hỏa thiên quân cũng muốn xua đuổi những cường giả ngoại lai, chỉ là hắn làm không được.

Lấy trận doanh Thần Hỏa thiên quân, Thanh Mộc chí tôn, Khổng Tước tộc ba bên liên thủ, thực lực không thể bảo là không mạnh, nhưng mà còn rất xa không dám là địch cùng hết thảy cường giả ngoại lai trên thảo nguyên.

Con số cường giả thực sự quá nhiều!

Tu giả muốn tranh đoạt lợi ích toà cổ thành cuối cùng này, tu vi ít nhất cũng là Nguyên đan trung hậu kỳ, không thiếu nửa bước Kim đan, Bất hủ Kim đan.

Cách đến thật xa, mấy người Từ Huyền cũng nhìn thấy Thần Hỏa thiên quân đau đầu nhức óc.

– Người bên cạnh Thần Hỏa thiên quân kia là ai?

Từ Huyền thấp giọng khẽ ồ lên một tiếng.

Ở bên cạnh Thần Hỏa thiên quân, đứng một Kim Giáp nam tử đầu mang mặt nạ ám hắc, ma khí uy nghiê, tu vi dĩ nhiên đạt đến Kim đan tiểu thành, khí tức cực kỳ đáng sợ, giống như vương giả trong bóng tối.

Ánh mắt Thiên Huyền chí tôn ngưng lại, nhìn về phía nam tử kia, nói nhỏ nói:

– Rất có khả năng là cường giả U Ám thánh cảnh, không nghĩ tới lại liên thủ cùng đám người Thần Hỏa thiên quân, Thanh Mộc chí tôn.

U Ám thánh cảnh, cùng Thiên Đô thánh cảnh giống như vậy, thuộc về một trong tứ đại thánh cảnh của Tiểu Ngư giới.

Hình như có cảm ứng giống như vậy, Kim Giáp nam tử kia xoay chuyển ánh mắt, cùng Từ Huyền và Thiên Huyền chí tôn gặp nhau, khóe miệng nhếch lên một tia cười gằn tà dị.

Từ Huyền có một loại trực giác, đối phương so với Thiên Huyền chí tôn còn đáng sợ hơn, tu vi càng là tiếp cận Kim đan đại thành.

– Thiên Đô thánh cảnh, U Ám thánh cảnh, cùng Thần hoang đại địa, đều cách nhau rất gần. Ở dĩ vãng, hai đại thánh cảnh có rất nhiều ma sát cùng cạnh tranh, lần này ở Thần hoang gặp nhau, chúng ta đấu tranh, không chỉ là một người thắng bại, còn liên quan đến vinh nhục hai đại Thánh cảnh.

Thiên Huyền chí tôn trịnh trọng nói.

Từ Huyền thoáng gật đầu, không có chút rung động nào nói:

– Kẻ địch ta chân chính kiêng kỵ, là giới ngoại cường giả kia.

Giới ngoại cường giả, ngự trị ở bên trên một giới này, hoàn toàn không phải cường giả Thần hoang, Thánh cảnh cường giả mới có thể sánh được.

Lần này trên Thiên Mục thảo nguyên, Thác Bạt Ngọc đồng dạng cũng tới.

Cũng may, giới ngoại cường giả chỉ có một vị, một vị Bình sư muội khác, không biết nguyên nhân gì, cũng không có tham dự đến bí ẩn chín thành.

Nhưng Từ Huyền đánh giá, có thể ngăn được giới ngoại cường giả, cũng chỉ có giới ngoại cường giả. Này từng là lúc rời khỏi Tinh Phong quốc, một trong ba ý mà Sở Đông cho ra.

Trên Thiên Mục thảo nguyên, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Từ Huyền lục tục thấy được rất nhiều Thần hoang cường giả trong truyền thuyết, thí dụ như Thải Tước, Thần hoang đệ nhất thể tu Thiên Hình bá chủ,…

Tu vi của Thải Tước đạt đến Nguyên đan hậu kỳ, sau khi đạt được Thất Thải thánh dực, tốc độ đột phá ngược lại là ở ngoài dự liệu.

Từ Huyền chỉ có một cùng Thiên Hình bá chủ, nói chuyện phiếm chốc lát.

Tu vi của Thiên Hình bá chủ, đạt đến Nguyên đan đỉnh cao, nhưng lại khó có tiến thêm.

Bất quá thực lực chân chính của hắn, lại có thể sánh vai cùng nửa bước Kim đan.

Lần này cùng Từ Huyền gặp lại, Thiên Hình bá chủ vô cùng cảm khái, vẻ mặt hơi có chút phức tạp.

Hiện nay, Từ Huyền ở Thần hoang đại địa, dĩ nhiên là nhân vật đứng ngang hàng cùng Bất hủ chí tôn, tu vi càng là vượt qua mình.

Thiên Hình bá chủ cũng tự biết, thực lực Từ Huyền, không thể lấy tu vi so sánh.

Hắn có một loại ảo giác, chính mình Thần hoang đệ nhất thể tu, so với Từ Huyền chỉ như giun dế.

– Tên gọi Thần hoang đệ nhất thể tu này, phải quy Từ đạo hữu mới đúng.

Thiên Hình bá chủ mang theo cay đắng nói.

Từ Huyền cười một tiếng:

– Ta cũng không phải là tu giả bản thổ Thần hoang, vinh dự này vẫn là giữ cho các hạ đi.

Khi Kim Bá Vương thể tu luyện đến đại thành, xưng Từ Huyền làm Tiểu Ngư giới đệ nhất thể tu cũng không quá đáng.

Chí ít, Tiểu Ngư giới gần vạn năm qua, chưa từng xuất hiện thể tu cấp bậc Bất hủ Kim đan.

Mà Từ Huyền, ở trình độ nhất định, đã đánh vỡ cái thường quy này.

– Năm đó chuyện Từ đạo hữu bàn giao, ta cũng hoàn thành gần xong, thu một ít đệ tử thể tu căn cốt không sai, bây giờ xuất sắc trong bọn họ, tu vi đã sắp đột phá Nguyên đan kỳ…

Thiên Hình bá chủ trịnh trọng nói.

Năm đó, Từ Huyền truyền thụ cho Thiên Hình bá chủ phương thức tu hành thể tu chân chính, bây giờ đã hiện kết quả.

Từ Huyền tự nhiên rất vui mừng, truyền thụ một chút học thức thể tu tương quan, càng là biếu tặng Thiên Hình bá chủ hai viên ngũ phẩm linh đan, phân biệt nhằm vào phương diện linh hồn, thân thể lột xác.

Hai viên ngũ phẩm linh đan này, nếu như Thiên Hình bá chủ sử dụng thoả đáng, tương lai xung kích Kim đan, cũng không phải là không thể nào.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Mắt thấy kỳ hạn ba năm kia, còn dư lại nửa tháng.

Nam bộ Thiên Mục thảo nguyên, một mảnh khí tức xơ xác.

Cường giả khắp nơi, ánh mắt lấp loé, âm thầm súc lực, làm xong chuẩn bị một hồi đại chiến.

– Báo thiên quân, mấy trăm ngàn dặm ở ngoài Lam Hồ, không gian thường thường chấn động, thiên địa linh khí không ổn định.

Một vị tu giả bộ lạc, hướng về Thần Hỏa thiên quân thần thức truyền âm.

– Xuất phát!

Thần Hỏa thiên quân dẫn dắt cả đám nhân mã, hướng Lam Hồ chạy đi.

Hắn vừa mới động, lập tức tác động rất nhiều cường giả trên thảo nguyên.

Nửa năm qua, Thần Hỏa thiên quân vẫn là đối tượng trọng điểm quan tâm của chúng cường giả.

Vèo vèo vèo…

Cường giả khắp nơi, đều bay về hướng Lam Hồ.

Vù oanh ~

Trong quá trình phi hành, Từ Huyền bắt giữ đến một cỗ không gian chấn động không giống bình thường.

Chợt một sát na, khí tức di lạc cổ thành, như ẩn như hiện truyền đến.

Phàm là chủ nhân di lạc báu vật, đều có thể tương đối rõ ràng cảm ứng được.

Ước chừng hơn một canh giờ, năm người Từ Huyền chạy tới Lam Hồ.

Cách nhau rất xa, mọi người ngẩng đầu, nhìn chăm chú một quang ảnh cổ thành mông lung trên tầng mây kia.

Đó là một toà cổ thành toàn thân màu trắng bạc, bốn phía quanh quẩn bão táp hỗn loạn tưng bừng, thậm chí một ít không gian loạn lưu.

Không Minh cổ thành kia ở trong hư không, như ẩn như hiện, phảng phất lúc nào cũng có thể sẽ biến mất.

Tuyệt đại đa số cường giả, đều ngóng nhìn Không Minh cổ thành, nhưng không dám vượt qua ranh giới một bước.

Bão táp cường đại hỗn loạn kia, đến từ không gian không ổn định. Đủ để nửa bước Kim đan, hình thành uy hiếp trí mạng.