Chương 776: Phiêu Miểu Viên. (2)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Còn thừa hai mươi tám người. Đều có tư cách tiến vào Nhất Động Thiên Thiên Đô Thánh Thành vào trú tại Thánh Cảnh học phủ hưởng thụ tu luyện và chỉ điểm tốt nhất một giới này.

– Người top 20, mỗi người tại ở bên trong Thánh thành đạt được một cái phủ đệ.

Bàng Trưởng Lão nói đến đây, dừng một chút.

Những thiên tài có bài danh tương đối gần phía trước sinh lòng chờ mong.

– Chỉ có trước top 3, có thể trực tiếp tiến vào Phiêu Miểu Viên – Nhị Động Thiên.

Bàng Trưởng Lão cuối cùng đem phân phối nói xong.

Nhị Động Thiên, Phiêu Miểu Viên.

Từ Huyền cùng Mông Thủy liếc nhau một cái.

Bạch bào Đoạn Trưởng Lão, cười nói:

– Nhị Động Thiên đối với Thánh Cảnh môn đồ mà nói, đã là đãi ngộ cao nhất rồi.

Về phần Tam Động Thiên cao nhất chỉ có Thánh chủ cùng ba vị chấp pháp trưởng lão, có tư cách vào trú tu luyện.

Truyền thuyết bên trong Tam Động Thiên, càng có thể hiểu rõ Giới Ngoại không gian – là cấm địa bên trong Thánh Cảnh.

Nhị Động Thiên, đối với tuyệt đại đa số cường giả ở bên trong Thánh Cảnh mà nói, đều là tồn tại xa không thể chạm tới.

Đối với kết quả phân phối này những người bài danh Top 10 hơi có chút thất vọng.

Nhị Động Thiên chỉ cấp cho ba cái danh ngạch mà thôi.

Từ Huyền, Mông Thủy, Vô Không Minh ba người tiến vào Thánh Cảnh Nhị Động Thiên.

– Kế tiếp, ta tuyên bố cho các ngươi một chút qui tắc bên trong Thánh Cảnh.

Sắc mặt Bàng Trưởng Lão nghiêm nghị, hắn trầm giọng nói.

Chỉ một thoáng, một cỗ khôn cùng thần uy bễ nghễ bầu trời áp bách toàn bộ đại điện, hư không ẩn ẩn run rẩy.

Trong tầm mắt thiên địa vạn vật đều hiện ra sự vặn vẹo biến hình.

– Lực lượng đáng sợ này chỉ e đã đạt tới cực hạn của một giới này.

Chúng thiên tài tâm thần run lên.

Mà ngay cả kim bào thủ lĩnh trong đại điện đều kính sợ trên mặt không dám ra nhúc nhích thân thể.

– Thực lực của Bàng trưởng lão thật mạnh.

Từ Huyền cảm thấy hít thở không thông, huyết nhục sợ run.

Tu luyện Tại Thánh Địa Thánh Cảnh một giới này có thể trở thành một phương trưởng lão, thực lực kia tự nhiên không thể đo lường, tuyệt đối coi rẻ Bất Hủ Kim Đan bình thường.

– Dựa theo quy tắc bên trong Thánh Cảnh, những môn đồ như các ngươi, ở trong năm mươi năm không được rời đi Thánh Cảnh. Trừ phi tấn chức Bất Hủ Kim Đan!

Bàng Trưởng Lão nhàn nhạt mà nói.

Năm mươi năm, không thể ly khai Thánh Cảnh. Chúng thiên tài trên đại điện rất ít người biến sắc.

– Năm mươi năm?

Từ Huyền cảm giác thời gian quá dài rồi, chính mình từ tu luyện tới hôm nay, đều không có năm mươi năm. Từ sinh ra đến hiện tại, cũng mới nói tới thời gian dài như vậy.

Sau đó, hắn lại phát hiện tràng tai nạn đại kiếp nạn tương lai bảy mươi năm đã còn chưa tới 60 năm.

Nói cách khác, tiếp qua năm mươi mấy năm, Từ Huyền tiếp theo gặp phải trận đại kiếp nạn, khi đó, hắn cũng vừa rời đi Thánh Cảnh không lâu.

– Thời điểm đó không khỏi quá xảo hợp một chút.

Từ Huyền lắc đầu.

Năm mươi năm với hắn mà nói quá dài. Nếu như vượt qua niên hạn này thì Từ Huyền nhất định sẽ ly khai Thánh Cảnh, đi một chuyến tới Tinh Phong Quốc.

Kế tiếp, Bàng Trưởng Lão lại tuyên bố một ít cấm kỵ cùng quy tắc bên trong Thánh Cảnh.

Chúng thiên tài nghe một lần, đều ghi nhớ trong lòng.

Sau đó tổng cộng bốn mươi hai thiên tài, bị phân phối đến các nơi trong Thánh Cảnh.

Đại bộ phận người tiến vào Nhất Động Thiên.

Từ Huyền, Mông Thủy, Vô Không Minh tiến vào Nhị Động Thiên Phiêu Miểu Viên do Đoạn Trưởng Lão cùng Bàng Trưởng Lão dẫn đầu.

Trên đường, ba người Từ Huyền cũng kiến thức đến Nhất Động Thiên Thiên Đô Thánh Thành rầm rộ như thế nào.

Thánh thành trôi lơ lửng trên linh hồ, linh khí bành trướng bốn phía, tách ra vạn trượng thải quang, rộng rãi lớn mạnh.

Trong thành, tu giả tính bằng đơn vị hàng nghìn, khi thì có thể chứng kiến Bán Bộ Kim Đan. Cho dù là Bất Hủ Kim Đan cao cao tại thượng khi rảnh rỗi ngươi cũng có thể chứng kiến.

– Thiên Đô Thánh Thành là trung tâm các loại giao hội của Thánh Cảnh, có rất nhiều đấu giá, chợ giao dịch cũng mở rất nhiều nơi tu luyện. Đây là Thánh Địa ước mơ của vô số tu giả ở tầng ngoài của Thánh Cảnh.

Đoạn Trưởng Lão nói.

Trong đó hơn hai mươi tên thiên tài, tiến vào Thánh Cảnh học phủ bên trong Thánh thành tu luyện chỗ đó cũng là Thánh Địa tu luyện khó được hưởng thụ những đãi ngộ ưu việt.

Đương nhiên ba người Từ Huyền sắp đi Phiêu Miểu Viên, nơi có cấp độ rất cao chính là cường giả cao tầng Thánh Cảnh mới có cơ hội trú ở khu vực này.

Thời gian dần trôi qua, một chuyến mấy người, càng bay càng cao.

Cuối cùng Thiên Đô Thánh Thành dưới chân biến thành một cái chấm đen nhỏ.

Từ Huyền đột nhiên sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên, lại càng hoảng sợ.

Chỉ thấy đỉnh đầu mờ mịt linh quang, ở bên trong tầng mây mơ hồ có thể thấy được một hòn đảo quanh quẩn vầng sáng mộng ảo.

Hòn đảo hoàn toàn bị bao trùm bởi lâm viên, thượng diện là một màu xanh um ngút tầm mắt, muôn hoa đua thắm khoe hồng, truyền đến một tia linh khí hương thơm tinh khiết nhuận nhân tâm phổi.

Xa xa nhìn lại phiêu miểu viên trong sương mù như ẩn như hiện, giống như nhân gian tiên cảnh.

Trong quá trình tiến tới gần Phiêu Miểu Viên, Từ Huyền phát hiện, linh khí ở bên trong lâm viên không khủng bố giống Thánh thành, nhưng độ tinh khiết cùng đẳng cấp, nghiễm nhiên vượt qua một cấp bậc.

Linh khí tại đây thân hòa tự nhiên, thu nạp một lần, còn hơn ngoại giới mấy lần.

– Bái kiến trưởng lão!!

Tiến vào Phiêu Miểu Viên, trên đường đi không ít thủ vệ cùng tu giả hướng Đoạn Trưởng Lão cùng Bàng Trưởng Lão hành lễ.

Từ Huyền phát hiện tu giả bên trên Phiêu Miểu Viên tu vi tương đối thấp đấy, đều là Bán Bộ Kim Đan.

Người ra mặt lưu lượng không lớn, phàm là tu giả xuất hiện thường xuyên đều Bất Hủ Kim Đan.

Bất quá, cho dù là Bất Hủ Kim Đan, nhìn thấy Đoạn Trưởng Lão cùng Bàng Trưởng Lão, đều lộ ra vẻ cung kính.

Từ trong miệng Đoạn Trưởng Lão, Từ Huyền biết được Thánh Cảnh có mười hai vị trưởng lão, phân công quản lý các nơi Thánh Cảnh.

Những trưởng lão này tu vi không có ai không phải Kim Đan đại thành, thậm chí tiếp cận Nguyên Thần Đại Đạo bên trong truyền thuyết.

Mà ở phía trên mười hai vị trưởng lão còn có Tam đại chấp pháp trưởng lão, thậm chí Thánh chủ thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thần long thấy đầu không thấy đuôi)

Ba người Từ Huyền rất nhanh được an bài đến động phủ tu luyện của Phiêu Miểu Viên.

Động phủ tu luyện bên trên Phiêu Miểu Viên có hình thức đều là lâm viên.

Thí dụ như động phủ của Từ Huyền tên là Lăng Phương Viên từ cửa vào đi vào, nội bộ là một tràng lâm viên chiếm diện tích mấy trăm mẫu gieo trồng các loại linh hoa dị thảo trân quý hiếm thấy.

Chính giữa có một linh hồ nhỏ bên trên có một cái phủ đệ tinh xảo.

Đợi cho Từ Huyền đi đến linh hồ trước, khuôn mặt hung hăng run rẩy một chút:

– Đó căn bản là một ngụm linh tỉnh!

Đúng vậy, linh tỉnh! Linh tuyền chi tỉnh!

Bình thường chỉ có một chút Bí Cảnh hạch tâm, mới có linh tỉnh, là một cái không gian linh khí Nguyên Tuyền.

Nói cách khác, Từ Huyền vào trú Lăng Phương Viên hoàn toàn bằng được một cái tiểu Bí Cảnh.

– Đây quả thực quá xa xỉ!

Từ Huyền ngoài sự khiếp sợ cũng cảm khái nội tình cùng thực lực của Thánh Cảnh.