Chương 809: Ba Chiêu. (2)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chẳng lẽ Giới Ngoại Tiên Tử này muốn bằng vào lực lượng một người khiêu chiến mười tám thiên tài?

Không ít người âm thầm thầm nói.

– Nơi này là hư không diễn đài chiến đấu – Đấu Pháp đài đẳng cấp cao nhất bên trong Nhị Động Thiên. Có thể thừa nhận bất luận cái gì công kích của Nguyên Thần Đại Đạo trở xuống. Các ngươi ngươi đều phải hảo hảo biểu hiện…

Thanh âm của trưởng lão Thánh Cảnh truyền đến trong óc mọi người.

Mười tám vị thiên tài, nguyên một đám nín thở ngưng thần, như lâm đại địch.

Ta tuyên bố quy tắc, Liễu tiên tử sẽ đối với các ngươi ra tay, ít thì một chiêu, nhiều thì ba chiêu. Các ngươi đứng tại chỗ, chỉ cần chờ đợi.

Thanh âm uy nghiêm to lớn của Giới Ngoại cường giả Ngô Quân truyền đến.

Quy tắc rất đơn giản.

Thánh Cảnh đề cử mười tám một thiên tài, mỗi người đều có cơ hội một mình cùng Liễu tiên tử giao thủ.

Có thể đạt được thưởng thức cùng ưu ái hay không, tất cả phải bằng vào bổn sự.

– Vũ Yên sắp xuất thủ…

Âm thanh tự nhiên của Liễu tiên tử phiêu đãng toàn bộ Hư không diễn đài chiến đấu.

Vừa dứt lời.

Liễu Vũ Yên giống như một tấm lựa trắng trong sương mù từ từ phiêu khởi hướng về một vị Thánh Cảnh thiên tài trong đó.

Vị thiên tài nọ có được Nguyên Đan hậu kỳ tu vi.

Hô Xùy~~…

Ngón tay ngọc của Liễu tiên tử điểm nhẹ một chút, nhìn như chậm chạp. Lực đạo cũng không mạnh, khống chế khống chế phía dưới Kim Đan.

Thiên tài này khuôn mặt lại chợt đỏ bừng.

Trong tầm mắt, ngọc thủ của nàng phảng phất dẫn dắt trợ lực từ một tấm hư không, ý cảnh này hồn nhược thiên thành, coi như đã qua một trăm năm, lại coi như chỉ là một cái nháy mắt đã điểm tới trước người hắn.

Tiếp theo trong nháy mắt.

Ngọc chỉ thon dài cơ hồ điểm tại mi tâm của hắn, bất quá chỉ còn cách một khoảng nhỏ.

Ah!!!

Nguyên Đan hậu kỳ thiên tài, kinh hô một tiếng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Lực lượng của Liễu Vũ Yên thu phát tự nhiên, như nếu không cỗ lực lượng kia dư sức diệt sát Bán Bộ Kim Đan.

Thiên tài khác trên trận đều sững sờ.

– Xảy ra chuyện gì, Hoàng Phàm ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.

– Đường đường Thánh Cảnh thiên tài, một chiêu đều tiếp không được.

Chúng thiên tài trên mặt xuất hiện vẻ hồi hộp.

Thậm chí đại bộ phận đại bộ phận người đều không có thấy rõ Liễu tiên tử xuất thủ như thế nào.

Một chiêu qua đi, Liễu tiên tử lại tìm kiếm mục tiêu khác.

Vừa rồi tên thiên tài đó, ngay cả một chiêu đều không có sức phản kháng, tự nhiên không có khả năng lọt vào pháp nhãn của tiên tử.

Hô Ba!

Liễu tiên tử lần nữa xuất thủ, tay áo tay áo nhẹ nhàng vung lên, mây mù lượn lờ, một cỗ lực lượng vô hình mềm như bông đẩy hướng một vị thiên tài khác.

Vị thiên tài này phản ứng hơi nhanh một chút, miễn cưỡng phản kháng.

Nhưng mà hắn vừa mới vừa chạm vào mây mù, thân hình run lên, chợt bị đánh bay hơn mười dặm, khí huyết sôi trào, nhưng không có bị thương.

Liên tục hai thiên tài đều không có sức phản kháng.

Cho đến gặp được người thứ ba thiên tài, tình huống hơi có đổi mới.

Thiên tài thứ ba là Lâm Ngư Nhi một trong Tam đại thiên tài Thánh Cảnh.

Lâm Ngư Nhi miễn cưỡng tiếp một chiêu, thân thể mềm mại tại hư không liên tục quay cuồng, mới đứng vững sau đó lập tức phát động phản kích.

Hô bành–

Liễu Vũ Yên nhẹ nhàng phun ra một đoàn huyễn màu xanh tím phá không mà đi.

Thân thể mềm mại của Lâm Ngư Nhi run lên, thần thông bí thuật bị huyễn quang mau xanh lá xông lên, pháp lực trong thể nội bị giam cầm một chút, thân hình đứng thẳng bất động tại chỗ, không ngừng run rẩy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.

– Cấm pháp bí thuật!

Chấp pháp trưởng lão Tử Sương lơ lửng trên đài cao, kinh hô động dung.

Từ Huyền cũng thấy tỏ tường, Liễu Vũ Yên khoát tay nghiền nát tiên pháp thần thông, còn giam cầm giam cầm pháp lực của Lâm Ngư Nhi.

Chiêu thứ hai, không còn lực phản kháng.

Từ lúc đó, liên tiếp ba bốn người, phần lớn đều chống cự không được một chiêu.

Trong đó Tà Ương cùng Tư Đồ Vũ đều thua ở chiêu thứ hai.

Đương nhiên đồng dạng là bị thua thì trong nháy mắt cũng đều có chút chênh lệch.

Tà Ương cùng Tư Đồ Vũ đều hơi có sức phản kháng.

Tại một khắc này, thân ảnh Liễu Vũ Yên phiêu lạc đến trước mặt Hoa Huyền Thánh Cảnh đệ nhất thiên tài.

Uống!

Hoa Huyền quát lên một tiếng lớn, trong mắt tinh quang tăng vọt, không đợi Liễu Vũ Yên xuất thủ, bổ ra một đạo lưỡi đao bốn phía hình thành một tràng long quyển Đao Phong (đao phong hình rồng)

Phốc! Bành–

Cả hai giao kích phát ra quang mang rực rỡ phóng thẳng lên trời.

Chiêu thứ nhất, Hoa Huyền chủ động xuất kích, hóa giải công kích, không hề nhượng bộ chút nào.

Mỹ mâu của Liễu Vũ Yên lần đầu tiên lộ ra một tia dị sắc, khẽ gật đầu.

Ngay sau đó chiêu thứ hai, vẫn như cũ là huyễn quang màu xanh tím.

Băng oanh!

Thân hình Hoa Huyền Hoa Huyền hình đứng thẳng bất động, trong nháy mắt toàn thân bộc phát ra đao khí như cuồng lan (sóng to). Khí tức cuồng bạo cứng rắn vô đối tràn ra bốn phía.

– Tốt!

Trưởng lão bên trên đài cao lơ lửng không khỏi thốt ra một câu khen ngợi.

Đây là người từ lúc bắt đầu thi đấu đến nay, duy nhất có thể chống cự bí pháp cấm kỵ thứ hai của Liễu Vũ Yên.

Bất quá, sau khi phá vỡ chiêu thứ hai thì hô hấp của Hoa Huyền cũng bắt đầu dồn dập, hiển nhiên có thể làm được một bước này, hắn cũng cố hết sức.

Sau một khắc, chiêu thứ ba của Liễu Vũ Yên đã xuất ra.

Hưu….hưu…!!! —

Trong tay Liễu Vũ Yên xuất hiện một cây trúc kiếm vạch phá hư không tuân theo thiên địa chí lý nào đó. Trúc kiếm không dính khói lửa nhân gian đâm đến trước mặt Hoa Huyền.

Hoa Huyền quát lên một tiếng lớn, Ngân Nguyệt đại đao trong tay chém ra, lưỡi đao ẩn chứa bá khí lăng thiên ẩn ẩn lao ra hơn ngàn dặm, giống như một cái thiên hà, kinh nhiếp thần quỷ.

– Đó là Hoành Phách Thiên Hà tuyệt chiêu của Hoa Huyền.

Có người hoảng sợ nói.

– Uy lực của một đao kia tuyệt đối tương đương với Bất Hủ Kim Đan chính thức thậm chí để cho Kim Đan cường giả kiêng kị.

Sắc mặt Từ Huyền ngưng trọng, thực lực của Hoa Huyền vượt qua tưởng tượng của mình.

Nhưng mà lưỡi đao kinh thế Hoành Phách Thiên Hà trong sát na đụng chạm trúc kiếm của Liễu Vũ Yên thì bị phá thành mảnh nhỏ giống như khói bụi lượn lờ bay lên.

Ở bên trong tiếng rít của trúc kiếm mơ hồ truyền đến thanh âm oanh ca yến hót.

Một kiếm kia yên lặng tự nhiên, không dính một tia khói lửa nhân gian.

– Lực lượng kiếm đạo lại có thể đạt tới cấp độ hóa thân tự nhiên…

Ánh mắt Vô Không Minh run rẩy, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm vào nơi đó, cũng không biết là si mê với người hay là si mê với kiếm.

Dùng ánh mắt mọi người cũng có thể phán đoán, trúc kiếm trong tay Liễu Vũ Yên chỉ là một loại cây trúc bình thường, tu giả cấp thấp cũng có thể nhẹ nhõm bẻ gẫy.

Xùy~~!

trúc kiếm phun ra nuốt vào lấy một đám thanh huy mênh mông tinh tế, chuyển tới bộ vị cổ họng của Hoa Huyền.

Hoa Huyền như hãm hầm băng, đứng thẳng bất động tại chỗ, thấp giọng nói:

– Tiên Tử cao minh, Hoa Huyền cam bái hạ phong.

– Đối mặt đệ tam chiêu, còn có sức phản kháng, đã rất không tồi.

Liễu Vũ Yên khen ngợi nói.