Chương 541: Cầu Kiến. (2)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Quốc quân cắn răng nói:

– Sở Đông này tài năng kinh người, hiệp trợ hoàng tộc ta kiềm chế Đông Phương gia, miễn cưỡng kéo dài đến bây giờ, những không nghĩ đến lại vì Từ Huyền kia trở về mà trở mặt, uổng công mấy ngày trước ta còn đề bạt hắn làm quốc sư nữa.

– Ngươi đề bạt hắn làm quốc sư, cũng là muốn mời chào Trương Thiên Minh, mà trước đó, giữa chúng ta và hắn, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.

Thái Hoàng trưởng lão thần sắc đạm mạc, tiếp tục nói:

– Chuyện này thôi đi, Đông Phương gia và Trương Thiên Minh, chúng ta đều không thể trêu chọc. Mấu chốt tiếp theo là sứ giả của Tử Tiêu Quốc, nếu có thể lôi kéo Tử Tiêu Quốc, lấy được hắn tín nhiệm và hiệp trợ, hi vọng nhất thống Côn Vân sẽ tăng lên ngoài ba bốn phần. Còn nữa, mấy tài liệu ta cần, nhất định phải nghĩ cách tìm được, nếu như có thể đột phá Nguyên Đan trung kỳ, hi vọng nhất thống Côn Vân có thể gia tăng lên hai thành rồi.

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Thái Hoàng trưởng lão lóe lên lệ mang.

Dù sao phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, cho dù đều là Nguyên Đan lão quái, nhưng cảnh giới đều là sơ kỳ cả, một khi có thể xuất hiện tồn tại Nguyên Đan trung kỳ thì sẽ đánh vỡ cân đối giữa các đỉnh phong cường giả ngay.

– Vây sư tôn, chúng ta phải liều một cái giá lớn để lôi kéo Tử Tiêu Quốc, tốt nhất là có thể liên hôn. Tục truyền nghe đồn công chúa Tử Tiêu Quốc tướng mạo đẹp khuynh thành, như chim sa cá lặn… Nếu có thể lấy được nàng này, đó mới là đã được giang sơn lại được mỹ nhân.

Từ Huyền và Sở Đông cùng nhau rời khỏi đại điện, quay lại hoàng gia lâm viên lúc trước.

Trên đường đi, Sở Đông không nói được lời nào, thẳng đến cuối cùng, hắn rốt cục buồn cười nói:

– Từ huynh đệ nói lời vừa rồi cũng quá độc ác rồi.

– Sở huynh không biện hộ cho quốc quân của mình sao?

Từ Huyền trêu ghẹo nói.

Đã đến bước này, hắn tự nhiên có thể hoàn toàn xác định, Sở Đông vẫn là Sở Đông ngày xưa, một mực yên lặng lặng yên ủng hộ mình và bọn người Trương gia. Hắn sở dĩ phản bội Phương Thiên học phủ, liên tục chiến đấu ở các chiến trường đô thành, hiệu lực vì hoàng tộc chính là để đặt trụ cột cho ngày sau mình trở về Côn Vân.

Nếu không có Sở Đông tọa trấn trù tính, hoàng tộc bị diệt, Đông Phương Bá chính thức nhất thống đã đến nhanh hơn rồi.

Chính là vì trì hoãn một ít thời gian, nên mới khiến kế hoạch báo thù của bọn người Từ Huyền khi trở về Côn Vân được nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau đó, Từ Huyền, Sở Đông, Nhiếp Hàn, cộng thêm Nhạc Phong, Đổng Băng Vân, tổng cộng năm người bí mật đàm luận trong đại điện.

Bọn họ cùng nhau phân tích thế cục Côn Vân tu giới.

– Từ huynh và Nhiếp huynh lần này trở về Côn Vân nhiều lần áp chế Đông Phương gia, khiến cục diện một tay che trời của bọn hắn bị phá hủy. Ngày nay Trương Thiên Minh quật khởi, Côn Vân tu giới năm phần thiên hạ do Đông Phương gia cầm giữ, bốn phần do Trương Thiên Minh khống chế, còn có một phần mới là của Côn Vân hoàng tộc kia.

Sở Đông một thân áo bào trắng, khẽ vung quạt lông trong tay, sắc mặt trầm tĩnh.

– Nói cách khác, bên ta có bốn thành phần thắng mà Đông Phương gia có năm thành phần thắng, còn có một thành là ở trong tay Côn Vân hoàng tộc sao?

Từ Huyền nhìn về phía Sở Đông.

Sở Đông gật đầu, tiếp tục nói:

– Giai đoạn hiện giờ bên ta phần thắng nhỏ, ít hơn Đông Phương gia, nhưng theo thời gian chuyển dời, phần thắng bên ta sẽ từng bước được tăng lên thôi.

Nếu không có ngoại lực quấy nhiễu thì qua ba năm nữa, phần thắng có thể sẽ đạt tới 5-5, năm năm sau, phần thắng bên ta có thể sẽ vượt qua Đông Phương gia.

Nghe nói lời ấy, mấy người Từ Huyền tâm thần phấn chấn.

Sự quật khởi của Trương Thiên Minh đã khiến tiết trời Côn Vân tu giới thay đổi.

– Đương nhiên, đây chỉ là dưới tình huống không có ngoại lực quấy nhiễu.

Thần sắc Sở Đông cũng không khách quan lắm.

– Ngoại lực?

Mấy người đều nghĩ đến mục đích của chuyến này.

– Đúng, đó chính là Tử Tiêu Quốc đây cũng là nhân tố mà ta rất khó khống chế. Vô luận Tử Tiêu Quốc nhúng tay trợ giúp Đông Phương gia, hoặc là hoàng tộc đều đủ để đánh vỡ phân tích trước kia của ta. Bởi vậy, Tử Tiêu Quốc đến đàm phán là một cái mấu chốt, chúng ta nhất định phải nắm chặt.

Sắc mặt Sở Đông lộ ra vài phần ngưng trọng.

Từ Huyền trịnh trọng nói:

– Chỉ cần đi trừ đi nhân tố ngoại lực Tử Tiêu Quốc này, phần thắng của chúng ta sẽ càng lúc càng lớn.

Hắn cũng đột nhiên minh bạch, vì sao Sở Đông lại bảo mình đến Côn Vân Quốc Đô.

– Hôm nay, sứ giá của Tử Tiêu Quốc đóng quan ở trong vương cung, vô luận là hoàng tộc hay là Đông Phương gia đều đang nghĩ cách tiếp xúc. Theo tin tức tin cậy thì mấy ngày nay, Đông Phương gia đang lui tới với sứ giá Tử Tiêu Quốc,, hoàng tộc cũng có một ít tiến triển, chỉ còn Trương Thiên Minh chúng ta nữa thôi.

Sở Đông quăng ánh mắt về phía Từ Huyền.

Mấy người đều đồng ý.

Kế tiếp Từ Huyền một chuyến bốn người, đều muốn nghĩ cách đi liên hệ với sứ giả Tử Tiêu Quốc.

– Nghe nói trong sứ giả Tử Tiêu Quốc có công chúa Đế Quốc, tư sắc có lẽ không kém a. Không bằng như vậy, Nhạc sư huynh, liên hệ công việc, lấy ngươi làm chủ, Đổng Băng Vân làm phụ.

Từ Huyền cười mỉm nhìn về phía Nhạc Phong.

Luận bộ dáng tuấn tú, Nhạc Phong tại trong mấy người là nổi bậc nhất, dù trên mặt có một vết sẹo nhưng cũng chỉ tăng thêm vài phần thành thục tang thương thôi.

Mấy người còn lại, đều cười cười, ngay cả Đổng Băng Vân gần đây vốn lạnh lùng khóe miệng cũng có chút nhếch lên.

Nhạc Phong bị mấy người nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, nhưng vì “kế hoạch báo thù” nên cũng chỉ có thể kiên trì ra trận.

Mấy ngày sau đó, Nhạc Phong và Đổng Băng Vân quả thật bắt đầu hành động, Sở Đông cũng âm thầm hỗ trợ phối hợp tác chiến một hai.

Hành cung sứ giả Tử Tiêu Quốc ở cách mấy ngươi cũng không xa.

Buổi tối hôm đó, Nhạc Phong thiên tân vạn khổ, rốt cục cũng đột phát được thủ vệ Tử Tiêu Quốc trước hành cung, truyền tin tức cầu kiến đến công chúa Tử Tiêu Quốc.

Chỉ chốc lát, thủ vệ báo tin:

– Công chúa đáp lời, hay ngày gần đây có cuộc gặp quan trọng, không rảnh để tiếp kiến… Thỉnh ba ngày sau lại đến…

Nhạc Phong quay lại báo tin, Từ Huyền lộ vẻ kinh ngạc nói:

– Công chúa Tử Tiêu Quốc này thật kiêu ngạo, hẹn gặp một lần cũng phải xếp lịch vài ngày sao?

– Chỉ sợ lần sau sẽ lại đùn đẩy như vậy, đến khi nào mới có thể nhìn thấy Tử Tiêu công chúa chứ?

Nhạc Phong vẻ mặt lo lắng nói.

Sở Đông lại cười nói:

– Không bằng như vậy, ngươi báo danh hào Từ huynh lên, hắn gần đây ở Côn Vân Quốc thanh danh lên cao, như mặt trời ban trưa, tựa như hóa thân thần linh, mà Tử Tiêu công chúa kia dù sao cũng là thân nữ nhi, đối với tài tuấn trẻ tuổi nhiền lần tạo ra kì tích bực này tất nhiên sẽ có hứng thú.

Từ Huyền nghe vậy, thiếu chút nữa đã bật ngửa, Sở Đông này cũng thật biết bày trò.

– Hảo hảo hảo! Trước kia chỉ đề cập đến Trương Thiên Minh, nhưng không nói đến danh hào Từ sư đệ.

Nhạc Phong vỗ tay tán thưởng, cảm thấy Sở Đông nói có lý.

Đổng Băng Vân cũng không có hảo ý gật đầu đồng ý.