Chương 346: Đột Phá Tại Chỗ. (1)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng Phượng tước điểu kia vừa bay vào sào huyệt, dị biến liền nổi lên!

– Hô!

Một quang long xanh thẳm chói mắt lạnh như băng đại chấn ở bên trong bắn thẳng ra ngoài.

Chỉ một thoáng, nhiệt độ bốn phía liền hạ xuống, cành là thân cây phụ cận lập tức ngưng kết một tầng băng sương, thấy lạnh cả người, lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Hàn ý đáng sợ này khiến Từ Huyền và Yên Mi ở ngoài 10 trượng không khỏi rùng mình một cái, huyết dịch cơ hồ ngưng trệ.

Liệp Yêu giả Luyện thần thất trọng đến gần sào huyệt kia, dù không bị Quang long lạnh như băng quét trúng nhưng dư âm băng uy vẫn khiến toàn thân hắn ngưng kết băng sương, bị chôn sống đông cứng, giống như là điêu khắc, không thể cử động được, trên mặt vô cùng hoảng sợ.

– Đây chính là pháp thuật chỉ có cường giả Ngưng Đan mới có thể thi triển, chẳng lẽ…

Yên Mi biến sắc.

– Ha ha ha, chúng ta dám mạo hiểm tiến vào U Ám Cổ Lâm, há có thể không có chuẩn bị? Tấm Bảo Quý tam phẩm linh phù Cấp Đống Băng Long này chính là chuẩn bị cho Phượng tước điểu đấy.

Cam thúc cùng Chu Ngọc cùng cất tiếng cười to.

Từ Huyền lớn mật đến gần, vận chuyển hỏa nguyên tinh khí, chống cự lại hàn khí ở phụ cận sào huyệt.

Chỉ thấy ở bên trong cửa vào sào huyệt, có một phượng tước điểu toàn thân bị băng tinh bao khỏa, không thể cử động, không biết sống chết.

Mà Cam thúc và Chu Ngọc nhân cơ hội này đi vào bệ đá hỏa hồng sắc trong sào huyệt, bên trong đặt một quả trứng phượng tước, hai phượng tước ấu điểu.

– Phốc phốc!

Hai phượng tước ấu điểu há mồm phun ra từng đạo quang diễm công kích Cam thúc và Chu Ngọc, nhìn vậy mà đã có được tu vi Luyện thần kỳ.

Cam thúc và Chu Ngọc tự nhiên có được thực lực áp đảo, nhưng bọn hắn muốn bắt sống Phượng tước ấu điểu, cho nên hai bên đấu chiến với nhau tại chỗ.

Ánh mắt Từ Huyền lóe lên, tinh quang màu đỏ lưu chuyển trên tay, bắn lên người thanh niên Liệp Yêu giả bị đông cứng.

– Ti ti…

Hàn khí trên người thanh niên Liệp Yêu Giả bị tiêu trừ, cũng tự mình vận pháp lực bức hàn khí ra, rất nhanh liền khôi phục lại tự do, cảm kích nói:

– Đa tạ ân cứu mạng.

Thấy Từ Huyền cứu được thanh niên Liệp Yêu Giả, sắc mặt Cam thúc và Chu Ngọc lại biến đổi.

– Dẫn đường cho các ngươi, huynh đệ tốt nhất của ta cũng đã chết, hôm nay ta ít nhất cũng phải đạt được một quả trứng phượng tước.

Thanh niên Liệp Yêu giả nghiến răng nghiến lợi, thân hình nhoáng một cái xông vào Phượng tước sào, vượt qua Cam thúc và Chu Ngọc đang chiến đấu, một phát bắt được trứng phượng tước.

– Đáng giận!

Cam thúc và Chu Ngọc đại nộ, ngược lại công kích về hướng thanh niên Liệp Yêu giả, lập tức hạ sát thủ.

Nguyên lai trong kế hoạch, từ đầu đến cuối bọn hắn không có ý định khiến hai thanh niên Liệp Yêu Giả này còn sống trở về.

– Ha ha, mỗi người có phần.

Từ Huyền đánh ra một chưởng, tấm thảm màu đen liền hóa thành một cái lưới lớn, lập lòe ánh sáng tí ti màu đỏ, thoáng cái bao một phượng tước ấu điểu lại.

– Tiểu tử buông tay! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chết?

Cam thúc và Chu Ngọc sắc mặt đại biến.

Từ Huyền cười lạnh, ai biết sau khi hai người này thực hiện kế hoạch thì có thể giết người diệt khẩu mình hay không?

Một tay khẽ vẫy, cái lưới màu đen kia liền mang phượng tước ấu điểu tới, một bàn tay lớn tinh hồng bỏ qua công kích hỏa diễm phượng tước, lập tức cấm chế nó, dùng lưới trói lại.

– Tiểu tử muốn chết!

Chu Ngọc nổi trận lôi đình, đánh về phía Từ Huyền.

Trong lúc kinh sợ, trong mắt Chu Ngọc lộ ra sát cơ, từ bên trong Phượng Tước sào lao ra như một mũi tên nhọn, trong bàn tay thoáng cái hiện lên một vòng thanh tử sắc quang khí, trong nháy mắt đã bộc phát một mảnh quang xoáy sáu bảy trượng, giống như một cái lưới lớn đầy trời bao phủ Từ Huyền lại.

Từ Huyền lập tức chịu phải một cỗ uy áp khó có thể hình dung được, đối phương là võ tu luyện thần bát trọng nhưng thực lực chân chính lại hơn tư giai không biết, thậm chí có thể khiêu chiến cường giả luyện thần cửu trọng.

– Chu Ngọc này cũng có truyền thừa huyết mạch, cùng loại với Đông Phương Bá.

Tâm thần Từ Huyền rùng mình một cái, trong nháy mắt hiểu được, Hỏa chi tâm trong cơ thể mãnh liệt cơ rút lại, ẩn ẩn phóng xuất ra một cỗ khí tức kỳ dị.

– Oanh!

Không thể lùi, Từ Huyền đánh ra một quyền trùng thiên, ánh lửa tinh hồng đập vào mắt, hóa thành một cột sáng phong bạo cường đại, cường hoành bễ nghễ xé nát lá cây bốn phía, khí lãng cực nóng kinh tâm thẳng lướt phạm vi hơn mười trượng.

Quyền chưởng giao kích, Chu Ngọc dùng thần thông võ tu đánh ra quang xoáy quỷ dị, bị phá tan thành từng mảnh, kêu lên một tiếng, thân hình lui lại hai bước, mắt lộ ra vẻ kinh hãi, bộ dạng không thể tin nổi.

Từ Huyền cũng lui lại hai bước, cỗ chân lực cường hoành quỷ dị bất định kia làm khí huyết hắn sôi trào, tại cấp độ lực lượng thì Chu Ngọc thân là Luyện thần bát trọng, lại có truyền thừa huyết mạch cho nên chiếm cứ ưu thế.

Nhưng trong chớp mắt cả hai giao kích thì tầng cương lực bên ngoài Từ Huyền phản chấn một tầng lực lượng trở lại, cơ hồ khiến Chu Ngọc ăn phải thiệt thòi.

– Làm sao có thể? Chẳng lẽ tiểu tử này cũng là truyền thừa huyết mạch, so với ta còn lợi hại hơn? Không đến luyện thần thất trọng đã có được thực lực đáng sợ như thế.

Chu Ngọc hơi giật mình, ý niệm khẽ động, cực phẩm phòng ngự linh khí khẽ động hình thành một khe hở màu vàng.

Năng lực cực phẩm linh khí phòng ngự khiến Từ Huyền cảm thấy khó giải quyết.

Kế tiếp, trong những lần giao thủ cực nhanh, Từ Huyền không chiếm được bất luận tiện nghi gì, công kích hỏa nguyên trong lòng bàn tay, cho dù xuyên thủng đến trước người Chu Ngọc thì cũng sẽ bị khe hở màu vàng kia ngăn lại vững chắc

Coi như là cường giả luyện thần cửu trọng đỉnh phong đích thân tới đây, trong thời gian ngắn cũng khó à công phá tầng phòng ngự cực phẩm linh khí kia.

Đương nhiên, vì phải phòng ngự cường đại như vậy nên bản thân Chu Ngọc cũng tiêu hao rất nhiều chân lực.

Trái lại, tầng ngân cương tự động hiển hiện ra bên ngoài thân Từ Huyền thì tiêu hao nguyên lực rất nhỏ. Bởi vì lực phòng ngự này phóng ra ngoài như một loại bản năng.

Nếu như đánh lâu thì Chu Ngọc bất lợi. Mỗi lần giao kích, tầng ngân cương của Từ Huyền có thể bắn ngược đại bộ phận công kích trở về, khiến Chu Ngọc tiêu hao càng lớn hơn.

– Tiểu tử này đến cùng là có thần thông gì, lực lớn vô cùng, thần thông phòng ngự lại quỷ dị như thế.

Chu Ngọc cảm thấy có vài phần cố hết sức, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi.

Mà đổi lại Mi Yên ở một bên, mỉm cười chạy tới, ở phía xa tiến hành công kích tiên pháp đối với Chu Ngọc.

Nếu như Chu Ngọc không có được cực phẩm phòng ngự linh khí, chỉ sợ sớm đã bại trận.

– Đi chết đi!

Đột nhiên Chu Ngọc hét lớn một tiếng, khe hở màu vàng biến mất quanh thân, trong tay xuất hiện một trường thương màu vàng. Trong lúc vung vẩy, một vòng bảo vệ kim mang phun ra nuốt vào, hóa thành quang ảnh sắc bén.

– Cực phẩm công kích linh khí!

Từ Huyền đối chiến hai lần, khí huyết lật qua lật lại, bị công kích cường hoành kia bức lui.

Vòng bảo vệ kim mang kia, tại thời khắc tiếp cận cơ hồ xé rách tầng ngân cương của Từ Huyền.