Chương 527: Lục Bào Lão Ma. (2)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Từ Huyền trong miệng ngươi ta sớm đã nghe qua, năng lực của hắn thực sự lớn vậy sao, còn mạnh hơn cả kiếm tu kỳ tài Nhiếp Hàn mấy ngày trước sao? Hơn nữa lấy thế cục Bắc Phong trọng thành hiện giờ cho dù nhiều thêm một vị cường giả cấp bậc Nguyên Đan kỳ cũng khó có thể cải biến đại thế sớm muốn cũng phải bại vong của Bắc Phong trọng thành.

Thần gia Đại trưởng lão, cũng không lạc quan lắm.

Dù sao số lượng tu giả ở trận doanh Đông Phương gia quá nhiều, ngoài Nguyên Đan lão quái còn có Thất đại Kim Điện Vương có thể hoành hành trong đan đạo cấp độ đầu, không người nào không phải là ác mộng trên chiến trường cả.

Trương Phong hít sâu một hơi dùng ngữ điệu kỳ dị trịnh trọng nói:

– Ngoại thái công, Từ huynh đệ chính là người duy nhất có thể chủ đạo nghịch chuyển thế cục Côn Vân trong dự ngôn. Hắn từ khi quật khởi đến nay, nhiều lần tạo ra kỳ tích, chưa bao giờ khiến người thất vọng cả, tình huống còn nguy nan hơn cả hiện giờ đều từng bình yên vượt qua.

– Một khi Bắc Phong trọng thành bị phá, Đông Phương gia đem khống chế Tam đại trọng thành, chỉ còn lại Phương Thiên trọng thành, cũng khó trốn khỏi đại kiếp nạn. Chúng ta bên này chỉ có thể tận lực kéo dài thôi.

Lão viện trưởng ngôn từ ngưng trọng nói.

Giờ phút này, Bắc Phong trọng thành đang phải thừa nhận công kích phô thiên cái địa của tu giả, vầng sáng hoa mỹ khiến vạn dặm trời quang phải thất sắc.

Tường thành được linh tài cứng rắn tạo thành xuất hiện từng đạo vết rạn, đại trận của trọng thành bị công phá ra một cái lổ hổng.

Trên cổng thành, chúng Ngưng Đan cường giả Trương Phong, Trương Cuồng, Đổng Băng Vân, Trương gia Đại trưởng lão đều lâm vào luân phiên khổ chiến.

– Vì sao đúng lúc này hắn lại không có ở Bắc Phong?

Thân thể Đổng Băng Vân tách ra băng oanh quang vụ, vô số băng tinh bén nhọn phóng tới bên ngoài tường thành, nhưng rất nhanh bị vầng sáng đầy trời nuốt hết.

Trong tu giới đại chiến bực này, lực lượng của tu giả đều tương đối tương đối nhỏ bé, cho dù là Ngưng Đan cường giả, cũng không dám ngạnh kháng trực diện, nếu không sẽ bao phủ tại trong vô tận tiên pháp cuồng triều.

Đồng thời, trong một tòa đại điện lơ lửng màu vàng bên phía trận doanh Đông Phương gia.

– Đông Phương, chúc ngươi sớm ngày đoạt được Bắc Phong trọng thành, sau khi đại thắng trận chiến này, đến lúc đó Đông Phương gia quét ngang toàn bộ Côn Vân tu giới, trở thành một phương thế lực vô thượng.

Một Lục bào lão giả âm khí đằng đằng, nhếch miệng cười cười, nâng chén uống lấy rượu ngon.

Ở đối diện hắn ngồi ngay ngắn một lão giả mặc áo sợi tử hắc huyền tằm, khí định thần nhàn, có vài phần thích ý nói:

– Đến lúc đó nhất thống Côn Vân tu giới, cũng không thiếu được chỗ tốt của Lục Bào lão ma ngươi. Hơn nữa, nếu nguyện ý trả một cái giá lớn nhất định thì giờ phút này Bắc Phong trọng thành kia đã bị công phá rồi. Nhưng nếu như vậy thì sẽ hao tổn khá lớn, Tử Hoắc quốc ở lân cận lai lại nhìn chằm chằm vào Côn Vân tu giới, rất có thể sẽ thừa dịp tiến vào.

– Vậy cũng được

Lục Bào lão ma liên tục gật đầu, ngôn từ hơi có vẻ lấy lòng.

Ngồi ở trước mặt hắn chính là Đông Phương Quân được tôn xưng là Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, phóng mắt toàn bộ Côn Vân Quốc, cơ hồ không ai có thể cân sức ngang tài. Mấy ngày trước đây, Thần gia đại trưởng lão của Bắc Phong trọng thành đã bị Đông Phương Quân trọng thương, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà khôi phục được.

Tu giới đại chiến của Bắc Phong trọng thành rung chuyển bất định, Đông Phương gia chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tu giả ở trận doanh Trương gia bị đánh cho chỉ có thể tử thủ linh thành.

– Nhiều nhất chỉ chèo chống được một ngày nữa.

Bọn người Trương Phong, Nhạc Phong trên trán chảy mồ hôi, thở gấp.

Luân phiên tác chiến, cường giả bên phía Bắc Phong trọng thành phần lớn đều rất mỏi mệt.

Không người nào chú ý, trên chiến trường hỗn loạn, một thân ảnh lóe lên màu kim hồng nhạt nhàn, không chậm không nhanh tiến đến Bắc Phong trọng thành.

Những nơi đi qua, hào quang đặc biệt lộng lẫy cơ hồ nuốt hết thân ảnh kia.

Mà thân ảnh kim hồng nhàn nhạt kia vẫn như cũ chậm rãi, không nhanh không chậm, một mặt quan sát tình hình chiến đấu, một mặt bay về phía trọng thành.

– Đó là người nào!

Đại bộ phần cường giả của hai phe Đông Phương gia và Bắc Phong trọng thành đều chú ý tới tình huống này.

Bóng người kia căn bản là bỏ qua huyết quang đầy trời thôn thiên phệ địa kia, tất cả công kích, bất luận là công kích từ pháp bảo hay là đả kích từ tiên pháp linh quang đều không ảnh hưởng chút nào đến hắn.

Trong chiến tranh tu giới quy mô bực này, thái độ nhàn nhã của đối phương khiến nhân tâm kinh líu lưỡi, rung động không thôi..

– Cản lại! Người nọ nhất định là viện binh của Bắc Phong trọng thành!

Một Ngưng Đan cường giả mặc pháp bào màu xám kinh hãi quát một tiếng, chỉ huy tu giả hơn mười chiếc phi hành pháp khí ở phụ cận công kích về phái thân ảnh kia.

Đối mặt với công kích từ hàng trăm hàng ngàn tu giả, người nọ thần sắc không thay đổi, nhưng cũng không ngốc đến mức ngạnh kháng, thân hình nhoáng một cái, lướt đến trước mặt cường giả Ngưng Đan kia như thiểm điệm, lòng bàn tay bắn ra ra một cổ khí lãng cường đại.

– Ah!

Cái kia Ngưng Đan cường giả không có lực phản kháng, thân thể trực tiếp bị xé nát.

Sau khi giết chết một gã Đông Phương gia Ngưng Đan thì thân ảnh kia lại bắt đầu thảnh thơi đi dạo trên chiến trường.

– Ah ah…

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến, lại có hai gã Ngưng Đan cường giả Đông Phương gia bị diệt.

Lúc đầu, nam tử kia chỉ chém giết Ngưng Đan công kích mình, về sau chỉ cần nhìn thấy đan đạo cường giả, thì sẽ ra tay không chút lưu tình.

Phía sau trận doanh Đông Phương gia lại xuất hiện một mảnh hỗn loạn.

Địch nhân lần này so sánh với kiếm tu kia càng khó chơi hơn, qua lại tự nhiên trong thiên quân vạn mã, mà thần sắc lại thích ý, chém giết Ngưng Đan như trò đùa vậy.

– Là hắn…

Trong Bắc Phong trọng thành, Trương Cuồng kinh hô một tiếng, bị vẻ thân ảnh kia hấp dẫn.

– Thái ngoại công, Từ Huyền đã đến, ngươi mau nhìn!

Trương Phong mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói với Thần gia Đại trưởng lão.

Lão giả mặt trắng không khỏi nhìn về phía thanh niên đang nhàn nhã dạo chơi kia, làn da toàn thân hiện ra một tầng kim trạch, giống như một Kim Cương, bên ngoài thân hồng quang gào thét, khi thì thời gian ngắn bộc phát ra tốc độ kinh người, lôi đình trảm giết Ngưng Đan cao nhân.

Trận doanh phía sau Đông Phương gia mảnh đại loạn, một hai ngàn tu giả bị kiềm chế, phát động công kích như triều dâng đối với thanh niên kia.

Mà thanh niên thần bí, lực phòng ngự kinh người, hoàn toàn miễn dịch với công kích tiên pháp pháp bảo trên trận, đi lại trong địa quân, mỗi lần ra tay, tất có thể đánh chết một vị Ngưng Đan cao nhân.

Cái này cũng khiến Bắc Phong trọng thành có thể thở dốc một hơi, không ít tu giả, nhìn về phía thanh niên kia.

– Ttiểu mao đầu từ nơi nào đến, lại dám ở chỗ này giương oai.

Một thanh âm quát lạnh âm u từ chỗ sâu trong trận doanh Đông Phương gia truyền đến, nương theo một cổ uy áp khí tức hơn xa cấp độ Ngưng Đan.

Một ít Ngưng Đan trên trận tâm thần đều run lên.