Chương 474: Cường Hoành Bễ Nghễ. (2)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghe xong lời ấy, trong lòng Lăng Vũ Thanh chấn động, Từ Huyền tại giao chiến trước mắt, còn có thể nhàn hạ truyền âm cho mình.

Keng keng phanh oanh…

Trên không trung của sườn núi, Từ Huyền khống chế Phương Thiên Họa Kích, tiếp tục phát động nguyên lực, cùng bí thuật của Hắc Ma giao phong.

Thấy tình hình chiến đấu, Từ Huyền khí mạch trầm sâu, mặt không hồng tim không nhảy, mặc dù không có chiếm cứ thượng phong, nhưng cũng có thể thấy hắn đã thắng một bậc.

Mà Hắc Ma làm được công kích này đã không tiếc hao tổn tín mạng mà thúc dục bí thuật, không thể tiếp tục bao lâu nữa.

Liên tục giao phong ngạnh bính xuống, sắc mặt của Hắc Ma càng phát ra khó coi, nguyên khí hao tổn rất lớn, lập tức đèn cạn dầu, cắn răng hét lớn một tiếng:

– Mấy người các ngươi, sao còn chưa động thủ!

Sưu sưu sưu!

Vừa mới nói xong, mấy người ẩn núp ở trong bóng tối nhao nhao phá không bay ra, từ các phương vị từ khác nhau thẳng hướng Từ Huyền.

– Từ tiểu tử, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi.

Một cái âm thanh lạnh như băng cứng cáp chấn động như kinh lôi truyền đến.

Hoàng Cửu Thông tay cầm côn sắt thâm trầm đen nhánh huy động một tràng điện long màu xanh da trời y hệt Phong Lôi quang thúc, trong khoảnh khắc gào thét hơn trăm trượng, khí tức khí tức tản ra phóng tới Từ Huyền.

Cùng lúc đó, bên cạnh Hoàng Cửu Thông, nữ tử đuôi rắn mặt người cùng đại hán mặc hắc bào, nhao nhao xuất thủ.

Nữ tử dị tộc đuôi rắn thân hình như ảo ảnh, tay cầm một tiêm trùy dẫn động một tràng ánh sáng tím yêu dị rét lạnh đâm về phần gáy của Từ Huyền.

Mà đại hán mặc hắc bào toàn thân tử sắc quang vân tăng vọt mấy trượng, truyền đến mot tiếng rống như thú gào, một tay hiện lên hình dáng của trảo đánh ra một đạo quang trảo phun ra nuốt vào đinh ốc màu tím đen móc về phía hai chân của Từ Huyền. Từ Huyền gặp phải tứ phương cường giả vây công.

Mấy người xuất thủ tu vi ít nhất đều là Ngưng Đan trung kỳ.

Trong đó Hoàng Cửu Thông xuất ra một kích òoàn lực, cơ hồ là Ngưng Đan đỉnh phong có một không hai. Bí thuật Hắc Ma có thể kinh sợ thối lui Ngưng Đan hậu kỳ.

Mà ngay cả đại hán mặc hắc bào không biết tên cùng đuôi rắn dị tộc nữ tử, cũng đều không thua bao nhiêu, người phía trước thi triển một loại võ đạo bí kỹ hình thú, người thứ hai thân là dị tộc xà, thân pháp quỷ dị, công kích xảo trá độc ác.

Thoáng cái gặp phải đội hình cường đại tập kích, phía dưới Nguyên Đan Kỳ trừ phi có được Di Lạc Côi Bảo hiệp trợ cả kinh thiên địa, nếu không căn bản là cục diện cửu tử nhất sinh.

– Không tốt!

Lăng Vũ Thanh đại sư đang ở khá xa ẩn nấp sắc mặt kịch biến, hắn chẳng thể nghĩ tới, tổ hợp mấy người Hoàng Cửu Thông sẽ cường hoành như vậy. Những người này phát huy ra thực lực tuy không đạt tới Ngưng Đan đỉnh phong, nhưng cũng gần tới Ngưng Đan hậu kỳ, mà lại phối hợp không chê vào đâu được.

Từ Huyền Thân ở lớp lớp vòng vây, hắn chỉ là một tiểu tử mới bước vào Ngưng Đan trung kỳ không lâu.

Dưới nguy cơ bực này áp đảo, thân ảnh của Từ Huyền cao ngất sừng sững giữa trung tâm phát ra một đạo cười dài:

– Ha ha ha… Các ngươi cuối cùng đã dốc toàn bộ lực lượng rồi.

Mọi người còn không có lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của Từ Huyền thì sau một khắc biến hóa đã khiến toàn trường phải khiếp sợ.

Chỉ thấy bên ngoài thân thân ảnh to lớn cao ngạo Từ Huyền bỗng nhiên sáng ngời đạm kim quang trạch, trong khí lực phát ra một cỗ phong cách cổ xưa nguyên thủy, bá đạo cường hoành áp bách.

Chỉ một thoáng, nam tử sừng sững như Viễn Cổ bá chủ, bễ nghễ bát phương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mấy người chung quanh khí huyết đều cứng lại, Hắc Ma thi triển bí thuật, giờ phút này nguyên khí hao tổn rất lớn trực tiếp nhổ ra một búng máu, thân hình lảo đảo một cái.

Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền nhắm ngay phía trước cách không vẽ một cái, quang trảm màu vàng tươi phá không mà ra, ánh sáng lòe loẹt lóa mắt, bốn phía còn gầm thét một tràng quang diễm đỏ thẫm như gió bão thôi động tiến đến.

Trong lúc nhất thời màn đêm, dãy núi, đại địa trong một cái chớp mắt đều ẩn ẩn rung động bất định.

Răng rắc — ah!

Hắc Ma kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị diệt sát, sau đó, hắc trầm thiết côn của Hoàng Cửu Thông huy động điện long quang thúc màu xanh da trời cùng Phương Thiên Họa Kích giao kích, phát ra “Keng Xùy~~ ” một tiếng nổ mạnh điếc tai.

Bành!!!

Hoàng Cửu Thông hừ nhẹ một tiếng, thân hình trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hổ khẩu bị chấn đổ máu, toàn thân ánh lửa bốc hơi thiêu đốt, thẳng đến bảo khí phòng ngự nhị phẩm Thâm Lam Pháp Y bên ngoài thân của hắn toát ra thủy quang màu xanh da trời nhu hòa rực rỡ, sinh sôi không ngừng lưu chuyển bên trong thâm thúy mênh mông như biển mới hóa giải nguy cơ, nhưng Hoàng Cửu Thông vẫn không nhịn được mà “Oa ” nhổ ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.

So sánh với ngày xưa, Từ Huyền vô luận là lực lượng hay là nguyên lực thần thông, cũng không biết biến mạnh bao nhiêu, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Phương Thiên Họa Kích chỉ vung lên một cái đã đánh chết Hắc Ma, trọng thương Hoàng Cửu Thông có thực lực mạnh nhất.

Cùng lúc đó, công kích của đại hán mặc hắc bào cùng đuôi rắn dị tộc nữ tử từ bên cạnh cùng phía sau đã rơi vào người Từ Huyền.

Đinh phanh băng —

Từ Huyền không chút sứt mẻ, bên ngoài thân tóe lên một tầng hỏa hoa, giống như công kích của hai tên kia đánh vào sắt thép, không có nửa điểm tổn thương.

Ngược lại đại hán mặc hắc bào cùng đuôi rắn dị tộc nữ tử thở ra một hơi, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ:

– Làm sao có thể?

Ầm ầm…

Ngọn núi phía dưới sụp đổ, trên mặt đất hiện ra một cái khe rãnh cái cự đại, bốn phía cháy đen thành từng mảnh tạo nên vô số lỗ đen.

Trung tâm phía trên cuồn cuộn khói lửa, thân ảnh to lớn cao ngạo bên ngoài thân vàng rực lập loè, tay cầm Phương Thiên Họa Kích như Viễn Cổ thần linh bễ nghễ thiên hạ.

Nếu mà so sánh, tổ hợp bọn bốn người Hoàng Cửu Thông như hạt gạo tranh nhau phát sáng cùng trăng sáng.

Còn lại ba người: Hoàng Cửu Thông trọng thương! Đại hán mặc hắc bào trọng thương! Đuôi rắn dị tộc nữ tử trọng thương!

Tam đại Ngưng Đan, nguyên một đám thân hình đứng thẳng bất động, hồn thể phát lạnh, sợ hãi run rẩy, khó có thể tin nhìn chằm chằm vào nam tử đứung ở chính giữa.

Giờ phút này ba người, ngây ra như phỗng, ngay cả dũng khí tiếp tục công kích cũng không vó.

– Điều này…Điều này làm sao có thể?

Lăng Vũ Thanh đại sư ẩn nấp ở chỗ khá xa, rung động tại chỗ, há to mồm, cái cằm đều muốn rơi xuống dưới đất.

Trước một khắc, hắn vẫn còn vì hài tử coi như hậu bối này mà lo lắng, nhưng không ngờ đối phương xuất ra một kích lôi đình, đem cục diện nhìn như cửu tử nhất sinh tan rã không còn, càng khiến tổ hợp bốn người vây sát kích phá dễ như trở bàn tay.

Trong sát na thủy vịnh nơi này chỉ còn lại tiếng nổ ầm ầm không còn có một thanh âm của sinh linh nào nữa.

– Điều này sao có thể… Chỉ mấy năm trôi qua mà hắn lại trở nên mạnh như vậy sao?