Chương 669: Hôn Lễ Vương Đô (2)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Có lẽ ngươi không tin, nhưng Tinh Phong quốc hôm nay, đã không phải ngày xưa có thể so sánh, cho dù Tử Tiêu quốc thời kỳ đỉnh phong, cũng không có sức phản kháng.

Lời này chính là của quốc quân Trương Phong.

Khẩu khí tự tin của hắn, lực lượng mười phần. Hiểu biết đối với quốc lực, không có ai rõ hơn Trương Phong cùng Sở Đông.

Hôm nay, Côn Vân quốc Thanh Tú trước kia, Từ Huyền, Niếp Hàn, Sở Đông, Trương Phong, nhao nhao đột phá Nguyên Đan cấp.

Đặc biệt là Từ Huyền, Niếp Hàn hai người, thời điểm đứng ở Ngưng Đan kỳ, có thể chém giết Nguyên Đan lão quái, hôm nay tấn chức Nguyên Đan kỳ, thực lực chỉ sợ đã vượt qua Tử Tiêu quốc sư cùng Mộ Dung Thường là cường giả Nguyên Đan trung kỳ.

Huống chi Tinh Phong quốc hôm nay, cao thấp một lòng, thực lực tu giả, cường thịnh chưa từng có, sĩ khí dâng cao.

– Cho ta cân nhắc một chút.

Tử Tiêu công chúa cuối cùng nhất vẫn trầm mặc, tạm thời cáo lui rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của Vân Phỉ Nhi rời đi, Từ Huyền nghĩ thầm, những lời kia của mình, có phải quá ác hay không?

– Trong Tử Tiêu quốc, tông phái thế lực phần đông, tài nguyên phân phối lẫn nhau, sói nhiều thịt ít, cần phải khuếch trương ra ngoài, dã tâm khó tránh, cần phải chinh phục. Nếu không chiến với Tinh Phong, chính là một tai họa, nếu như thu phục quốc gia này thành nước phụ thuộc, phân hoá hấp thu rất nhiều thế lực tông phái trong đó, không qua trăm năm, có thể trở thành một bộ phận của Tinh Phong quốc.

Sở Đông có chút mỉm cười.

Từ Huyền mấy người liên tục gật đầu, làm hàng xóm với Tử Tiêu quốc, chỉ biết nuôi hổ gây họa, nếu như thu phục được, ngược lại càng nhẹ nhõm. Dù sao Tử Tiêu quốc là do rất nhiều thế lực tông phái cấu tạo mà thành, một khi bại vong, sẽ chia rẽ, dễ dàng phân hoá hấp thu.

Hai ngày kế tiếp, thủ đô Tinh Phong vui mừng náo nhiệt, dào dạt trùng thiên.

Trương Phong cùng Từ Huệ Lan cử hành hôn lễ long trọng, rốt cục bắt đầu, thế lực khắp nơi, các nước chung quanh, nhao nhao đến đây chúc mừng.

Thời gian ban đêm, hào quang của pháo hoa, chiếu sáng cả thủ đô như ban ngày, hào quang nhiều màu, bao phủ cả bóng tối trên bầu trời.

Tu giả mộ dang mà tới, vô số, người trong vương đô tấp nập.

Vô số tu giả, yên lặng chúc phúc cho tân hôn của hai người, Từ Huệ Lan trở thành vương hậu của Tinh Phong quốc, mẫu nghi thiên hạ.

Từ Huyền, Sở Đông, Niếp Hàn, Du Cầm, Đổng Băng Vân, với với các tu giả cùng thế hệ ngày xưa, đều cùng uống rượu mừng với nhau.

Mọi người nhao nhao cảm khái, thế sự biến thiên, thoáng chớp mắt, đã qua vài chục năm.

Giống như một khắc trước đó, mọi người đều là tu giả con sâu cái kiến tầng dưới chót, mà sau một khắc, lại biến thành nhân vật làm mưa làm gió, quyền lực ngập trời.

Nhưng, không khí vui mừng, cũng không có tiếp tục quá lâu.

Vào khuya hôm đó, một tin tức bí mật, theo Phương Thiên trọng thành, rơi vào tay thủ đô Tinh Phong.

Từ Huyền cùng Sở Đông, ngồi ở trong đại điện, hai mặt nhìn nhau.

Một tu giả báo tin tức, nửa quỳ trên mặt đất, lẳng lặng trần thuật.

Thần sắc của hai người, dần dần ngưng trọng lên.

– Xem ra chúng ta nên đích thân đi xem rồi.

Sắc mặt Từ Huyền trịnh trọng.

Sở Đông cũng gật gật đầu.

Hai người không có vui đùa, suốt đêm rời khỏi thủ đô Tinh Phong.

Chuyện này, hai người thậm chí không làm kinh động Niếp Hàn cùng Trương Phong.

Phi hành không bao lâu, Từ Huyền cùng Sở Đông, tiến vào phạm vi Phương Thiên lục thành, trực tiếp bay về một phương hướng của Hoàng Long linh thành.

Sau một lát, hai người hạ xuống một khu vực rừng núi.

– Chính là nơi này, ta sẽ không nhớ lầm.

Trong mắt của Từ Huyền có tinh quang lóe lên, nhìn chằm chằm vào một sườn núi nhỏ.

Ở nơi này, ngày xưa chính là bí cảnh ẩn nấp của Trương gia lúc trước, năm đó Từ Huyền liên tục chiến đấu ở các chiến trường thần hoang, đông đảo thân hữu, đều vào trong tị nạn.

– Dường như không có biến mất hoàn toàn.

Sở Đông mở to mắt, đình chỉ suy tính.

Từ Huyền triển khai cảm giác, cũng hoàn toàn tìm không thấy bí cảnh ẩn nấp kia tồn tại, thấp giọng lẩm bẩm:

– Cho dù bí cảnh sụp đổ, cũng sẽ sinh ra một ít dị động.

Nhưng tin tức xác thật là, bí cảnh ẩn nấp ở nơi này, thời điểm biến mất, không có bất kỳ dấu hiệu, chỉ phát hiện cấm chế trận pháp bên ngoài không còn, mới phát giác khác thường.

Từ Huyền cùng Sở Đông đã từng nhìn thấy một phong thư có quan hệ tới văn tự Tiên Hà, cũng hiểu được bối cảnh đáng sợ của bí cảnh này.

Từ Huyền cùng Sở Đông liếc nhau, nhìn sắc mặt lẫn nhau và ngưng trọng, trong lòng nghiêm nghị.

Hai người đem tất cả vốn liếng, đều tìm không thấy nơi tồn tại của bí cảnh.

Giống như ở nơi đây, không có bất cứ sự vật gì tồn tại, huống chi đây là một không gian bí cảnh.

– Điều đó không có khả năng!

Trong mắt của Từ Huyền xuất hiện lệ quang, khí lực cường hoành mang theo phong cách cổ xưa tản ra ngoài, làm cho sinh linh trong phạm vi mười dặm, lâm vào trong áp lực và sợ hãi.

Tình hình trước mắt, căn bản không phù hợp lẽ thường.

Dứt lời, bỗng nhiên hắn nhắm mắt lại, tâm thần tiến vào trí nhớ Tinh Hải.

– Cho ta xem xem.

Tàn hồn kiếp trước có một thân ảnh to lớn cao ngạo, trôi nổi trên vô số quang điểm tinh không, một cổ khí tức linh hồn lực mờ mịt phát ra, lướt qua khu vực trăm trượng ở ngoại giới.

Sau một lát, tàn hồn kiếp trước dừng bí thuật lại, lạnh nhạt nói:

– Tấm bia đá có văn tự Tiên Hà, còn ở đây, không gian bí cảnh, tại chỗ không thay đổi, nhìn về phía trên, giống như được tăng cường qua.

Còn ở đây!

Từ Huyền cảm giác trái tim của mình, giống như bị búa tạ đánh qua.

Một sự vật đang tồn tại, đang ở trước mắt của mình và Sở Đông, nhưng có thể hóa thành hư vô, khó có thể tưởng tượng đây là thần thông bực nào.

Nhưng ngẫm lại, chủ nhân cái không gian bí cảnh này, là từ ngoại giới tới đây, tất cả dường như đã có cách giải thích hợp lý.

Không gian của Tiểu Ngư Giới, phóng nhãn khắp Tiên Hà Đại Thế Giới, giống như muối bỏ biển.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thần thông thủ đoạn của cường giả ngoại giới, vượt quá xa sức tưởng tượng của cường giả trong giới này.

– Nếu như không có đoán sai, bí cảnh này do con người mở ra, sẽ có dấu hiệu liên hệ với ngoại giới. Dùng hiện trạng của ngoại giới, có thể thừa nhận cấp bậc cường giả như thế, thập phần có hạn, chắc có lẽ không xuất hiện cường giả đã ngoai ‘ Nguyên Thần Đại Đạo ’.

Tàn hồn kiếp trước bình tĩnh phân tích.

Thật lâu sau, Từ Huyền mở to mắt.

– Như thế nào đây?

Sở Đông dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn.

Cho dù Sở Đông là kỳ tài có một không hai không tiên diễn sư, nhưng trong mắt hắn, Từ Huyền so với bất luận kẻ nào càng kỳ diệu hơn nhiều.

Từ Huyền khẽ lắc đầu, liếc không thấy gì, xoay người rời đi.

XIU….XIU…

Hai người phá không rời đi, một hơi bay ra mấy ngàn dặm.

– Vẫn còn.

Từ Huyền thình lình nhổ ra hai chữ, nhưng thông qua cảm giác của hắn truyền âm.

Nghe vậy, tâm thần của Sở Đông chấn động, sắc mặt biến ảo bất định.

Hắn có thể hiểu được kết quả như thế đại biểu cho cái gì.

Nếu như không gian bí cảnh này, thật sự là trừ khử không thấy, tất cả không còn gì.