Chương 622: Sơ Hở Duy Nhất.

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thanh niên lam đồng tử trước mắt khiến Từ Huyền có một loại cảm giác giống như Đông Phương Quân, có được lực lượng huyết mạch, thực lực hơn xa cùng giai.

Hạ Nghiên tông chủ đối với vị thanh niên lam đồng tử này tin tưởng mười phần, luận thực lực, đối phương phóng nhãn Tử Tiêu quốc, đủ để đứng vào top 3.

Từ Huyền thoáng thả chậm tốc độ, đuổi tới phụ cận, không có chút nào thoái lui, chậm rãi gật đầu:

– Rất tốt, lại thêm một người.

Thanh niên vũ bào trong mắt lệ mang vừa hiện, nhìn Hạ Nghiên, bình tĩnh mà nói:

– Hạ tông chủ, ngươi bị thương không, trước tiên lui sau trăm dặm, chăm sóc những viện binh kia, để ta chém giết tên này.

– Tuyền trưởng lão cẩn thận, người này là Tinh Phong đệ nhất nhân,…

Hạ Nghiên xoay người hơi do dự, thần thức truyền âm, liên tục nói rõ chỗ lợi hại của Từ Huyền.

Thanh niên vũ bào trong mắt hiện lên một tia dị sắc, thu hồi lòng khinh thị, hai tay áo từ từ lay động, một mảnh quang hà lam sắc như mộng ảo, giống như tiên y mỹ hảo, quanh quẩn quanh thân, từng đạo điện xà cũng kéo dài ra, phiêu dật xuất trần.

Ánh mắt Từ Huyền hoa lên.

Phích ba!

Một đạo quang hà lam sắc mang theo điện văn tí ti, như thiểm điện đâm đến trước người, khu vực quanh thân rung động lắc lư không ngừng.

Từ Huyền cảm giác bên ngoài thân truyền đến một hồi tê dại.

Trong công kích kia ẩn chứa một loại lực lượng tâm thần hỗn loạn, cơ hồ khiến Từ Huyền không khỏi rên lên một tiếng.

Cái này nếu như đổi lại lão quái Nguyên Đan thông thường, chỉ sợ đã lâm vào nguy cơ.

Trong thời khắc nguy cấp, Từ Huyền vận chuyển thể phách chi lực Kim Bá Vương Thể cường đại, lực lượng Thổ Tỳ trong cơ thể lập tức cố thủ toàn thân.

BA~ Xùy~~ ti ~~

Trên mặt Từ Huyền, hoàng quang kim trạch lưu dật, tóe lên một hồi hỏa hoa, khói xanh tí ti dâng lên.

Mặc dù không bị tổn thương, nhưng Từ Huyền như trước không khỏi đổ mồ hôi.

Công kích của thanh niên vũ bào kia ẩn chứa linh hồn áo nghĩa, có thể làm cho địch nhân tâm thần hỗn loạn, xuất hiện khe hở. Mà tốc độ công kích của đối phương cũng đều siêu việt Nguyên Đan sơ kỳ thông thường, thực lực đáng sợ!

Một kích cũng không có được bao nhiêu hiệu quả, thanh niên bào kia có chút biến sắc:

– Thể phách cùng phòng ngự thật cường đại…

Hạ Nghiên tông chủ đã triệt thoái phía sau vài dặm, cũng hít một hơi lãnh khí, lúc trước nàng và lão giả bạch tu cùng Từ Huyền đối chiến, hiển nhiên còn chưa bức đối phương sử xuất lực lượng chính thức.

Đôi lam đồng tử của thanh niên vũ bào chớp động, dị quang băng lãnh, hít sâu một hơi, hà quang lam sắc quanh quẩn nhộn nhạo quanh thân, bên trong mộng ảo nổi lên tầng tầng mũi nhọn, càng thêm lệ ác liệt đáng sợ:

– Để xem phòng ngự của ngươi có thể cường tới mức độ nào?

Đùng xuy xuy thể…

Hắn cười lạnh một tiếng, từng đạo lam hà mộng huyễn giống như phong nhận, trong hư không biến hóa hư động, cũng nương theo từng đợt điện vân, kinh nhiếp linh hồn.

Từ Huyền chỉ cảm thấy một hồi tiếng nổ sắc nhọn trong đầu, giống như đặt mình trong núi đao biển lửa, thân thể tê dại.

Tâm thần rung một cái, biết rõ gặp được cường địch rồi, lập tức nhắm mắt lại, tâm thần bằng vào bản năng thân thể, làm ra nguyên một đám động tác, vượt qua tốc độ phản ứng của ý thức.

Giờ khắc này, tinh thần của hắn toàn bộ dung nhập vào thân thể, hóa thành một chỉnh thể.

BA~ BA~ rầm rầm rầm!

Trên thân thể Từ Huyền vô số các cốt cách ngón tay, phương thức vượt qua cực hạn nhân thể, tạo thành đừng đợt phản kích.

Công kích của thanh niên vũ bào tuy mạnh, thế nhưng dưới phản kích lực lượng thể phách cường đại của Từ Huyền, cũng bị từng cái đánh bại, không hề sơ hở.

Trong tầm mắt thanh niên vũ bào, đối phương giống như một thiên nhân, hết thảy động tác như có thần trợ giúp, vô cùng chuẩn xác, nghiền nát công kích của mình, không chê vào đâu được!

Công kích liên tiếp không hề có tác dụng, thanh niên vũ bào trong lòng phát lạnh, người này thật sự đáng sợ, khó trách lúc trước có thể chém giết Phùng tông chủ trọng thương, đuổi giết Hạ Nghiên tông chủ.

Ở khe hở này, Từ Huyền hét lớn một tiếng, như lôi đình nổ vang, thân thể lăng không cất cao hơn hai trượng, một đạo hư ảnh thần hỏa, mang theo khí tức cương liệt viêm bạo đầy trời, trùng kích một khu.

– Khí tức thật đáng sợ!

Hạ Nghiên tông chủ đã bay ra ngoài mười dặm, tâm thần run lên.

Chỉ nghe một mảnh viêm khí bạo nổ cuốn sạch thiên địa, oanh động không trung.

Vừa quay đầu nhìn, thấy Thần Hỏa Kim Cương của Từ Huyền cực lớn hóa, sừng sững hư không, phát ra uy năng vô tận, mỗi một quyền, mỗi một chưởng đều sinh ra bạo nổ kinh thiên, khí tức viêm liệt chí cương chí dương, bao phủ phạm vi vài dặm.

Cường như thanh niên vũ bào cũng bị đánh cho liên tiếp bại lui.

– Ngay cả Tuyền trưởng lão cũng không phải là đối thủ?

Hạ Nghiên tông chủ vẻ mặt hồi hộp, khó có thể tin, đệ nhất nhân trong địch quốc mới quật khởi, vậy mà cường hoành như vậy!

Phải biết rằng, Tuyền trưởng lão chính là Đại trưởng lão hoàng tộc Tử Tiêu quốc, là viện binh mạnh nhất, thực lực cũng gần bằng với quốc sư.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới lời quốc sư nói lúc trước:

– Ngoại trừ bản đạo, các ngươi không có người nào là đối thủ của hắn!

Hiển nhiên trong cả Tử Tiêu quốc, chỉ có quốc sư đối với thực lực của Từ Huyền là hiểu rõ nhất. Nhưng dù như vậy, dưới tràng đại chiến này, cũng bị đòn sát thủ của Từ Huyền diệt toàn quân. trong quá trình Hạ Nghiên tông chủ trốn lui, cảm giác thanh thế chiến đấu phía sau càng lúc càng lớn, Tuyền trưởng lão hoàn toàn bị áp chế, liên tục bại lui.

Phệ!

Một khắc sau, Thần Hỏa Kim Cương xa xa trong hư không, tay cầm một bả trường kích ám sắc, bá đạo dữ tợn.

Phương Thiên Họa Kích hướng hư không chấn động, một mảnh lôi vân lam sắc lan tràn ra, phát ra khí tức hủy diệt, bên trong càng tràn ngập một cổ uy năng viêm hỏa chí cương chí dương, cả hai đan vào nhau hình thành một mảnh Lôi Hỏa đáng sợ kinh hồn động phách!

Chỉ một thoáng, ánh sáng Lôi Hỏa ám kim sắc hình xoắn ốc vờn quanh bên trên trường kích, cổ lực lượng bá đạo kia chém ngang hư không, giống như một đạo khe hở ám kim sắc, tiếng sấm vang rền phụ cận chấn động.

Thanh niên vũ bào hoảng sợ, tế ra một hơi trường đao màu tím, huyễn hóa ra diễm biện thiên vạn đạo, chấn nhiếp tâm hồn.

Khanh ba oanh!

Hai cổ lực lượng va chạm, miệng hổ thanh niên vũ bào lập tức vỡ ra, cả cánh tay chập choạng.

Ngay tức thời gian thứ hai, thanh niên vũ bào “Bành” một tiếng, bị đánh bay ra ngoài.

Oa!

Thân hình vừa mới ổn định, hắn liền phun ra một búng máu.

– Không tốt! Tuyền trưởng lão gặp nguy hiểm!

Hạ Nghiên tông chủ chạy ra hơn mấy chục dặm, nàng như thế nào không ngờ, thực lực Từ Huyền sẽ cường hãn như vậy, sau khi chém giết Phùng tông chủ, đánh chính mình trọng thương, còn có thể uy hiếp Tuyền trưởng lão.

– Ngươi… Rất mạnh, rất mạnh! Coi như là quốc sư, cũng chưa chắc có thể chính diện chiến thắng ngươi!

Thanh âm thanh niên vũ bào tối nghĩa tối nghĩa, lau khô vết máu trên khóe miệng, đang trong kinh hãi, trong mắt lóe lên lệ mang, đồng tử lam sắc kia đột nhiên ngưng tụ ra một vòng kỳ quang u lam, giống như một vòng xoáy đinh ốc, thông hướng vô tận vô biên.

XÍU…UU! Ông!

Một mảnh lam huy kỳ dị mộng ảo, bao phủ cả hư không.