Chương 537: Rất Có Hứng Thú. (1)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Phi hành pháp bảo thuyền buồm kia trước kia chưa từng thấy qua ở vương đô, người ra mặt không phải hoàng tộc, cũng không phải là đệ tử hạch tâm Đông Phương gia, đến cùng là có lai lịch thế nào chứ?

– Ở cửa thành bên kia vừa truyền đến tin tức, tu giả của Trương Thiên Minh tiến vào thủ đô xảy ra xung đột với tu giả giữ thành, còn giết chết hai Ngưng Đan cao nhân nữa.

Ở trong Côn Vân Quốc Đô dẫn phát một mảnh oanh động nhỏ, các loại tin tức nho nhỏ truyền đi khắp nơi.

Trên thuyền buồm Bạch Vũ, Từ Huyền sắc mặt trấn định, không buồn không vui, Nhiếp Hàn bên cạnh thần sắc lạnh lùng bá đạo.

Hai người này mặt không đổi sắc tim không nhảy.

Thế nhưng hai người Đổng Băng Vân và Nhạc Phong thì lại không thể bình tĩnh được như vậy.

Nơi này chính là đô thành của một phương quốc gia tu giới, cường giả như mây, thế lực đông đảo, luyện thần như lông trâu, Ngưng Đan cường giả thường xuyên có thể thấy được.

Giờ phút này, một chuyến bốn người xuyên thẳng qua vô số kiến trúc hùng vỹ trong vương độ, bị vô số tu giả cường giả chú mục, càng bị Đông Phương gia âm thầm nhìn xem, áp lực phải thừa nhận không thể tưởng tượng được.

Mà “Trương Thiên Minh” chỉ có bốn người lại tiến vào khối địa bàn cơ hồ bị Đông Phương gia khống chế này.

Nhạc Phong tuy rằng phi hành trên không, nhìn như cao cao tại thượng, quan sát vô số tu giả bên dưới, nhưng toàn thân lại không được tự nhiên, cảm giác hô hấp không nhanh, bàn chân lạnh cả người.

Đổng Băng Vân cũng rất thấy bất an, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, số lượng cường giả trong Côn Vân Quốc Đô căn bản không cách nào thống kê được, chỉ vẻn vẹn những cường giả có địch ý kia thôi, nếu một tia ý thức xông lại thì hậu quả không thể lường được, bình thường mấy Ngưng Đan cũng không đủ lạnh kẽ răng.

Biết lộ tuyến đến Vương cung chỉ có Đổng Băng Vân, nàng phụ trách điều khiển thuyền buồm Bạch Vũ.

Hô bá —

Đúng lúc này, từ phía trước truyền đến một tiếng xé gió kinh tâm, trước mặt bay tới một tòa linh điện màu vàng, bay thẳng đến thuyền buồm Bạch Vũ.

– Loạn tặc Trương Thiên Minh thật to gan, lại dám tự ý sâm nhập Vương đô trọng địa, không tuân thủ pháp quy.

Một tiếng hét lớn lôi đình từ phi điện màu vàng truyền đến, khí phách luống cuống, khiến bốn phương phong vân gào rú từng đợt, cổ khí tức cường hoành bạo ngược này đủ để khiến Ngưng Đan bình thường phải hãi hùng khiếp vía.

Nhạc Phong và Đổng Băng Vân đều cảm giác thấy một hồi khó chịu.

Đồng thời Từ Huyền nhíu mày, cảm giác thanh âm này lại quen thuộc như vậy, hắn đã nghe qua không chỉ một lần.

Bá XIU…. XIU……

Rất nhanh trong phi điện màu vàng kia lóe ra ba đạo thân ảnh.

Ở trung tâm là một thanh niên dữ tợn độc nhãn tóc tím, trên người phát ra sát khí bạo ngược sâm lãnh, đứng ngạo nghễ hư không, như một ma sát, kinh hãi thần quỷ, tròng mắt còn lại kia đúng là màu tím đen, như một chủng tộc dị loại vậy.

Một sát na khi thanh niên độc nhãn tóc tím này hiện thân, mấy người trên thuyền buồm Bạch Vũ đều biến sắc, thốt ra:

Đông Phương Bá!

Đúng vậy, độc nhãn nam tử đứng thẳng ở trung tâm kia chính là Đông Phương Bá bị Tinh Vũ Sơn nhất mạch thậm chí Trương thị gia tộc căm thù đến tận xương tuỷ!

Đứng ở hai bên trái phải Đông Phương Bá là hai nam tử thần bí mặt đeo mặt nạ vàng, khí tức trên người cũng khinh thường cấp độ Ngưng Đan.

Người bên tay trái, sơn màu đen, giống như một đạo bóng mờ, căn bản thấy không rõ hình dáng cụ thể.

Nam tử tóc bạc bên tay phải, trên người quanh quẩn một tầng vòng sáng bảo vệ màu bạc mỹ lệ, mang đến cho người một loại ảo giác không giang tầng tầng lớp lớp.

Hai người này đều là đầu mang mặt nạ vàng, thân phận đều tỏ rõ.

– Đông Phương Bá! Còn có hai đại Kim Điện Vương!

Tu giả của Côn Vân Quốc Đô ở bên dưới ngoài xem náo nhiệt ra, không khỏi ngược lại rút một ngụm hơi lạnh.

Lúc Từ Huyền và Nhiếp Hàn chú ý tới hai đại Kim Điện Vương này thì sắc mặt đều biến đổi.

– Ngươi vậy mà không chết!

Ánh mắt như đao phong của Nhiếp Hàn nhìn chằm chằm vào Kim Điện Vương tóc bạc bên tay phải.

Người này đúng là Không Minh Kim Điện Vương không lâu trước ở Bắc Phong trọng thành, bị Nhiếp Hàn tự tay đánh chết. Hắn am hiểu không gian bí thuật, xuất quỷ nhập thần, cực kỳ khó chơi, bài danh thứ hai trong số Kim Điện Vương.

Từ Huyền nhìn chăm chú vào thân ảnh màu đen ở bên tay trái kia, trong đầu vang lên thanh âm của Tuyết Vi:

– Nam tử bóng mờ kia chính là Âm Mị Kim Điện Vương từng bị nô tài chém giết.

Âm Mị Kim Điện Vương, bài danh thứ ba trong Kim Điện Vương, hành tung khó lường, có thể nói là ám sát chi Vương.

Hai đại Kim Điện Vương từng bị chém giệt vậy mà lại ly kỳ xuất hiện!

– Thất đại Kim Điện Vương, không nhiều không ít, vĩnh viễn có bảy người!

Thanh âm lạnh như băng không chút cảm tình của Không Minh Kim Điện Vương truyền đến.

Giờ phút này, hai đại Kim Điện Vương đứng hai bên trái phải Đông Phương Bá, mang đến cho bốn người trên thuyền buồm Bạch Vũ áp lực không nhỏ.

Từ Huyền nhất thời không nghĩ ra, cũng không nghĩ nhiều bởi vì trong tu giới, các loại bí thuật thần thông, vô số kể. Bí mật Thất đại Kim Điện Vương vì sao có thể chết mà phục sinh, trừ phi một ngày, có thể trực diện đối mặt với người thần bí sáng lập ra Kim Điện Vương thì mới biết được.

Ánh mắt của hắn, tập trung trên người Đông Phương Bá.

Cách hơn mười năm, tiến triển tu vị của Đông Phương Bá vượt qua tưởng tượng, giờ phút này vậy mà đạt đến Ngưng Đan trung kỳ đỉnh phong.

Đơn thuần tu vị thì Đông Phương Bá còn mơ hồ hơn cả Từ Huyền và Nhiếp Hàn.

Dù sao vô luận Từ Huyền hay là Nhiếp Hàn đều vẫn chưa đạt tới Ngưng Đan trung kỳ đỉnh phong, bởi vậy cũng có nghĩa cách cảnh giới hậu kỳ chỉ có nửa bước.

Hơn nữa theo vị trí mà xem thì địa vị của Đông Phương Bá còn hơn cả hai đại Kim Điện Vương.

Trong nội tâm Từ Huyền biết rõ, Đông Phương Bá tu luyện thần tốc, thậm chí cường giả Đông Phương gia đột nhiên tăng mạnh, đều có quan hệ đến người thần bí đến từ ngoài Côn Vân tu giới kia cả.

– Từ Huyền, năm đó ở Hoàng Long Linh Thành thua ở ngươi, Đông Phương Bá ta không phục, khổ tu hơn mười chính là vì muốn xóa sạch sỉ nhục năm xưa.

Một con mắt màu tím đen kinh dị của Đông Phương Bá dừng lại trên người Từ Huyền, một cổ nguyên khí tức bạo ngược đến từ Thượng Cổ áp bách mà đến.

Từ Huyền mơ hồ cảm nhận được một cổ hàn ý tử vong, con mắt kia của Đông Phương Bá hoàn toàn khác với lúc trước, phảng phất như đang được cải tạo qua vậy, có thể cho hắn mang đến cho hắn một tia cảm giác nguy cơ.

– Chậc chậc, có chút ý tứ, một con mắt biến dị dung hợp huyết mạch và lực lượng dị tộc, ngươi cũng không nên phớt lờ.

Thanh âm của tàn hồn kiếp trước truyền đến từ ký ức tinh hải.

Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt xem kỹ Đông Phương Bá, không mang theo một tia cảm tình nói:

– Nếu năm đó khi ta còn nhược tiểu nhất ngươi cũng không chiến thẳng, như vậy từ nay về sau đã vinh viễn mất đi cơ hội đó rồi.

Thanh âm kia như lạnh lùng như Thiên Đạo phán xét vậy.

Thể xác và tinh thần Đông Phương Bá bỗng dưng chấn động, trong độc nhãn màu tím đen lộ ra vô cùng căm hận và sát ý, nhưng cũng pha lấy một chút bất đắc dĩ.