Chương 401: Bình Cảnh Đan Đạo. (1)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mà từ khi tiếp nhận tiệm thợ rèn đến nay, Từ Huyền còn chưa bao giờ luyện chế qua một kiện Bảo khí.

– Luyện chế Bảo khí, ta phải đi ra ngoài một chuyến.

Từ Huyền tiếp nhận túi trữ vật, gật đầu đáp ứng.

Hắn vốn định trở lại Hỏa Nhai phủ một chuyến, hiện tại cũng là thuận đường. Luyện chế Bảo khí, tốt nhất phải nhờ địa linh hỏa huyệt của Hỏa Nhai phủ, như vậy nắm chắc sẽ càng lớn.

Buổi tối ngày hôm sau, Từ Huyền lặng yên rời đi, phi hành mấy ngàn dặm, đi vào trước Hỏa Nhai phủ.

Vừa tới đây, Từ Huyền cảm thấy được vài tia dị thường, thân hình cứng đờ.

– Xuất hiện đi.

Từ Huyền thản nhiên nói.

Đạt tới Luyện Thần cửu trọng, thần thức của hắn vô cùng cường đại, thậm chí ẩn ẩn chạm đến cấp độ đan đạo.

– Từ tiểu hữu, ngươi quả thật không đơn giản.

Một nho sinh từ bên cạnh Hỏa Nhai phủ, lăng không thoáng hiện, bình tĩnh tự tin bao quát phía dưới.

– Xem ra người ủy thác kiện Bảo khí kia, là Nhạc đạo hữu.

Từ Huyền cảm nhận được một cổ đan đạo uy áp đập vào mặt.

– Đúng là Nhạc mỗ, nếu Từ tiểu hữu để cho mặt mũi, ta dùng tài liệu trong túi trữ vật kia, trao đổi đỉnh phong chi tác của Hạ đại sư trước khi chết lưu lại.

Nhạc Trọng giống như cười mà không phải cười nói.

Nhạc Trọng vừa dứt lời, sắc mặt Từ Huyền trầm xuống:

– Hừ! Ngươi quả nhiên là muốn đánh chủ ý kiện bảo khí kia! Các hạ với tư cách bằng hữu của Hạ đại sư, lại không nghĩ tới sẽ táng tận thiên lương, nhìn chằm chằm vào di sản cố nhân đã chết.

– Người không vì mình trời tru đất diệt! Ngươi vẫn là ngoan ngoãn giao ra đỉnh phong chi tác của Hạ đại sư lưu lại, dùng tài liệu trong túi trữ vật kia, giao dịch cùng ngươi, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Trong mắt Nhạc Trọng chớp động hàn mang, khí tức đan đạo trên người càng phát ra cường thịnh.

Từ Huyền định lập tại chỗ, bất vi sở động, hôm nay tu vi của hắn cũng đạt tới Luyện Thần cửu trọng, tự nghĩ đối mặt Ngưng Đan bình thường có thể chống lại.

– Giao dịch? Ngươi một người sao?

Từ Huyền thình lình nói.

– Ha ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng thứ 19 trên Thiên Nguy bảng, có thể so sánh cùng Ngưng Đan kỳ sao? Đối phó ngươi, Nhạc mỗ một người là đủ! Ở trong mắt Ngưng Đan kỳ, ngươi cùng con sâu cái kiến không khác gì nhau.

Nhạc Trọng cười dài một tiếng, căn bản không có đem một Luyện Thần Kỳ để vào mắt.

– Một người? Cái kia tốt! Hôm nay ta thay Hạ đại sư, tru sát súc sinh như ngươi.

Từ Huyền mặt không biểu tình nói.

– Ha ha ha… Thật sự là thiên đại tiếu thoại!

Dù là Nhạc Trọng ngày thường tiêu sái tự nhiên, lúc này cũng không khỏi có chút khó có thể kiềm chế, dùng ánh mắt khinh thị nhìn Từ Huyền, trên trận dị biến nổi lên.

Đằng!

Thân hình Từ Huyền đột nhiên di động, ngắn ngủn trong nháy mắt, nhảy đến trước người Nhạc Trọng.

Oanh!

Hét lớn một tiếng, trong bàn tay chém ra một mảnh tinh quang đỏ thẫm dài đến mấy trượng, Hỏa nguyên tinh khí kia, ngưng kết như thực chất, ở dưới bóng đêm như một thanh trường đao cực lớn sắc bén.

– Thật nhanh!

Biến hóa bất thình lình, làm cho trong lòng Nhạc Trọng tim đập mạnh một cú, đồng tử trong mắt co rút lại, dáng tươi cười trên mặt cương cứng.

Ba phanh!

Nhạc trọng vội vàng phất tay, chém ra một trận gió mát nhu hòa kỳ dị, ngăn trở một kích cương liệt kia, đằng đằng đằng…

Nhạc Trọng kêu rên một tiếng, liên tục lui bước, vẻ mặt khiếp sợ:

– Làm sao có thể! Thực lực Tiểu tử kia, đã chạm đến cấp độ đan đạo!

Từ Huyền ở dưới một cổ chấn lực cường đại, bay ra mấy trượng xa, ở trong hư không lăng không trở mình, ổn ổn định lại.

Bên trên tay áo của Nhạc Trọng, lại đứt gãy một tấc, trên nét mặt pha lấy kinh hãi cùng nghi vấn.

Thiếu niên Luyện Thần Kỳ giống như con sâu cái kiến, cũng dám công kích Ngưng Đan kỳ, mà ở vòng giao phong thứ nhất cơ hồ chiếm thượng phong.

– Dùng thực lực của ngươi, muốn giết ta, cũng không có dễ dàng như vậy. Ngược lại hôm nay, ta muốn cho ngươi, một vị Ngưng Đan kỳ, chết tại chỗ!

Từ Huyền hít sâu một hơi, trên người ngưng tụ một cổ chiến ý cường đại, lại lần nữa bay vụt tới Nhạc Trọng, dùng cận thân công kích.

– Tiểu tử này, còn chưa có tấn chức đan đạo đã như thế, chỉ sợ ngày sau tất nhiên là nhân vật tuyệt thế chấn nhiếp Thần hoang. Hôm nay nếu không bóp chết hắn ở trong trứng nước, Nhạc Trọng ta còn có nơi sống yên ổn sao?

Trong lòng Nhạc Trọng phát lạnh, pháp lực trong cơ thể tuôn trào, hai tay áo bay múa, hình thành một mảnh quang phong lập lòe, chấn rít gào rú, ẩn chứa lực lượng phấn kim toái thiết, ngang nhiên phóng tới Từ Huyền.

Bang bang oanh!

Hai đấm của Từ Huyền như thiết chùy đỏ thẫm, phát động công kích liên tiếp như sấm rền.

Nhạc Trọng đem hết toàn lực cho dù có thể áp chế Từ Huyền, nhưng cũng khó có thể trong thời gian ngắn trọng thương đối phương.

Ngược lại là tầng ngân cương quanh thân Từ Huyền, đưa một ít lực lượng bắn ngược trở về, làm cho Nhạc Trọng cảm thấy vài phần khó giải quyết.

Mấy hô hấp sau…

Trong mắt NhạcTtrọng sát cơ càng đậm, tế ra một bảo kiếm tỏe ánh sáng màu xanh, phá không trảm tới Từ Huyền.

XÍU…UU! Xuy xuy…

Phi kiếm cấp bậc Bảo khí kia, kéo lê thành từng mảnh kiếm hà hàn ý um tùm, như từng vòng thanh nhận tạo thành phong bạo hùng hổ, phô thiên cái địa mang tất cả cây cối nham thạch bốn phía phụ cận, lập tức xoắn thành bụi phấn.

Từ Huyền kêu to một tiếng, tầng ngân cương quanh thân rất nhanh bị hào quang kiếm khí xé nát, trên người thậm chí lưu lại vài vết máu.

– Lực phòng ngự thân thể của tiểu tử kia, lại cường đại như thế.

Nhạc Trọng phát động thế công bức bách, hắn phát hiện thân thể Từ Huyền, cứng rắn như ngân đồng, rất khó đối phó.

Từ Huyền cũng bị bức đến cực kỳ nguy hiểm, nghĩ thầm, nếu lấy ra Phương Thiên Họa Kích, bạo phát phản kích, cố gắng có cơ hội nghịch tập giết người này cũng không nhất định.

Bá!

Từ Huyền lấy Phương Thiên Họa Kích ra, màu vàng lợt trên thân kích kia, di động một tầng hoa văn, phóng xuất ra một cổ khí tức bá đạo lạnh thấu xương.

Bất quá đúng lúc này, hư không bên ngoài truyền đến một tiếng xé gió.

– Nhạc Trọng! Không nghĩ tới ngươi sẽ làm ra sự tình heo chó không bằng bực này.

Một thanh âm già nua, nương theo tiếng xé gió, hàng lâm nơi đây.

Từ Huyền cảm giác thanh âm kia rất quen thuộc, ghé mắt xem xét, có chút giật mình:

– Lăng đại sư!

Người đến là một lão giả mộc mạc, đúng là Luyện trận đại sư Lăng Vũ Thanh!

– Từ tiểu hữu, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Lăng Vũ Thanh cao thấp dò xét Từ Huyền, hơi buông lỏng một hơi, trong mắt cũng toát ra một tia dị sắc.

– Lăng Vũ Thanh, ngươi như thế nào sẽ xuất hiện tại đây!

Nhạc Trọng biến sắc.

– Nếu Lão phu là đến muộn một chút, cho ngươi thực hiện được, như thế nào không phụ lòng Hạ đại sư?

Lăng Vũ Thanh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng bị hắn nhìn mà toàn thân không được tự nhiên, thấy lạnh cả người lan tràn toàn thân, lại rồi đột nhiên cắn răng cười nhạo nói:

– Ngươi đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ cũng là muốn cướp lấy di sản của Hạ đại sư a.

– Hừ! Ngươi cho rằng tất cả Tu Giả, cũng tham lam vô sỉ giống như ngươi sao!