Chương 518: Danh Chấn Côn Vân. (2)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mà ngay cả Trương gia cũng nhận được tin tức này, không lâu sẽ trọng chấn tinh anh Trương gia ngày xưa, trở về Hoàng Long thành.

– Thật tốt quá, lập tức có thể nhìn thấy những bằng hữu ngày xưa rồi.

Từ Huyền sinh lòng chờ mong.

Trong lúc này, danh tiếng của Từ Huyền cũng quật khởi ở Côn Vân tu giới, danh chấn tứ phương, oanh động Côn Vân Hoàng Đô và Tứ đại trọng thành.

Chiến tích huy hoàng dùng tu vị Ngưng Đan kỳ chiến thắng Nguyên Đan lão quái, nhìn khắp Côn Vân tu giới cũng chưa từng có ai, đủ để kinh nhiếp rất nhiều Ngưng Đan một phương quốc giả này, càng sinh ra trùng kích cường đại đối với những Nguyên Đan lão quái sừng sững đứng ở đỉnh phong, có thể đếm được trên đầu ngón tay kia.

Cũng là nhân tài mới xuất hiện, uy danh thanh thế của Từ Huyền một lần hành động áp đảo quang huy của “Côn Vân tứ kiệt”.

Côn Vân tu giới, rất nhiều thế lực, nhao nhao phái người tìm hiểu tình huống ngày đó, cũng xác định tính chân thật của nó.

Đông Phương gia với tư cách là người trong cuộc lại yên lặng, đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu phản ứng.

Nhưng từ sau trận chiến đó, Từ Huyền đã chính thức được liệt vào hàng ngũ nhân vật cấm kị sững sững ở đỉnh phong Côn Vân Quốc, khống chế vận mệnh trời xanh rồi.

Trong một đoạn thời gian, Từ Huyền danh chấn Côn Vân tu giới, thế như mặt trời ban trưa, thần thoại một tay che trời, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi của Đông Phương gia đã hoàn toàn bị đánh vỡ.

Rất nhiều gia tộc có cừu oán với Đông Phương gia đều vụng trộm phái sứ giả đi Phương Thiên trọng thành, hy vọng có thể kết giao với vị kỳ tích chi tử quật khởi như sao chổi này.

Một ngày này, ở Côn Vân Hoàng Đô vô cùng xa xôi, trong một tòa linh điện vàng son lộng lẫy.

– Sở tiên sinh thật sự là liệu sự như thần, người kia chợt trọng phản Côn Vân tu giới, liền một lần hành động thay đổi thế cục, trọng tỏa nhuệ khí Đông Phương gia.

Trên linh điện, một thanh niên mặc hoàng bào vẻ mặt tươi cười nói.

Phía dưới là một vị nam tử nho nhã áo trắng, tay cầm quạt lông, ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy, nghiêng người nhìn về phía Hoàng Long Linh Thành ở xa xôi, thấp giọng nói:

– Hắn còn trở về còn sớm hơn ta dự đoán, cũng càng thêm cường thế. Bất quá, trong chục năm này, sự lớn mạnh của Đông Phương gia cũng không giống ngày xưa nữa, muốn triệt để tiêu diệt nó, cũng không dễ dàng. Cũng may hắn trở về rồi, hết thảy đều có khả năng.

Ở biên cảnh Côn Vân Quốc, một toàn cung điện khổng lồ bị quang khí màu tím bao phủ, chỉ vẻn vẹn là một tòa phủ đệ, nhưng khí phái xa hoa, thậm chí còn hơn cả hoàng cung.

Ở sâu trong phủ đệ, trong một long cung trên hồ nước, ở đây yên lặng áp lực, khí tức trầm trọng.

Trên đại điện một lão giả mặc áo sợi hắc huyền tằm thần sắc đạm mạc, trầm giọng nói:

– Đông Phương Quý, thương thế của ngươi cơ bản khép đã lại, hiện giờ có thể nói kỹ càng trận chiến đó được rồi.

– Vâng, Đại trưởng lão.

Đông Phương Quý hít sâu một hơi, trong đầu lờ mờ nhớ lại tình cảnh ngày ấy.

Trong góc đại điện, còn có một thần bí nhân trên mặt mang mặt nạ ám kim, hắn ngồi ở nơi hẻo lánh, một đôi mắt âm u không ánh sáng trống rỗng mà không hề có cảm xúc chấn động, trong quá trình Đông Phương Quý nói lại quá trình chiến đấu, ánh mắt của hắn, thủy chung chằm chằm vào Đông Phương Quý.

Đông Phương Quý cảm giác toàn thân không được tự nhiên, lạnh như băng xuyên tâm, áp lực đến từ người kia ẩn ẩn còn hơn cả Đại trưởng lão.

Ở Đông Phương bổn tộc, thân phận của Hắc bào nhân thần bí này vẫn là một huyền nghi, Đông Phương Quý chỉ biết đối phương là người sáng lập thất đại Kim Điện Vương. Kim Điện Vương, vĩnh viễn đều có bảy người, chưa bao giờ nhiều, cũng chưa bao giờ ít, dù chết một người, lập tức sẽ có Kim Điện Vương mới được bổ sung.

Sau khi nói xong, lão giả tử hắc thân ảnh vẻ mặt kinh nghi:

– Hậu bối lúc trước của Hoàng Long Linh Thành vậy mà đạt tới trình độ như vậy, dù ngươi bị thương, nhưng có thể đánh lui ngươi, thực lực chân thật ít nhất cũng địch nổi Nguyên Đan sơ kỳ.

– Ha ha, rất có hứng thú.

Đột nhiên, một thanh âm trầm thấp khàn giọng đến từ Hắc bào nhân thần bí trong góc kia, lúc hắn lên tiếng, Đông Phương Quý và Đại trưởng lão, đều lẳng lặng chờ đợi.

– Điểm thứ nhất, hắn theo quay về từ Cửu thành Thần Hoang. Điểm thứ hai, hắn tuy rằng chiến thắng ngươi, nhưng cũng không dốc hết át chủ bài và đòn sát thủ, còn có dư lực.

Thanh âm không mang theo một tia cảm tình chấn động truyền đến.

– Điều này sao có thể!

Đông Phương Quý và lão giả tử hắc thân ảnh cùng kêu lên biến sắc.

Cảnh nội Phương Thiên lục thành, một chiếc bích sắc đại lâu thuyền dài đến hai ba mươi trượng, phiêu phù ở giữa không trung, quanh quẩn một tầng quang mang màu xanh, hai bên có tất cả mười tám mươi căn bích diệp cực lớn, đại lâu rung rung, dẫn động khí lãng mãnh liệt, thôi động lâu thuyền khổng lồ gia tộc phi hành về phía trước.

Chất liệu tòa lâu thuyền này có thể so với Linh Khí, vốn lấy thể tích khổng lồ như thế thì giá trị không thể nào ước đoán được.

Giờ phút này, trên bích sắc đại lâu thuyền, chở đầy lấy ước chừng gần trăm tu giả, tu vị hơn phân nửa đều là luyện thần kỳ tiên sư, nguyên một đám ánh mắt sắc bén, khí tức phi phàm, mang đến cho người khác áp bách khó hiểu.

Trong một tòa phi các chính lâu thuyền, ngồi ngay ngắn hai nam một nữ, quần áo hoa lệ mà không mất vẻ cao nhã.

– Thiếu chủ, ngươi vừa mới đột phá xuất quan, không để ý đến lời ngăn trở của Đại trưởng lão, không thể chờ đợi được chạy tới Hoàng Long Linh Thành liệu có phù hợp không? Lúc này, thế cục Phương Thiên lục thành chưa ổn định, mà mấy người chúng ta ở đây đều là người mà Đông Phương gia phải đuổi giết diệt trừ cả.

Một thanh niên đầu toc rối bời, thần sắc hơi có vẻ cao ngạo trong đó hơi nghi vấn nói.

– Trương Cuồng, hôm nay Phương Thiên lục thành, liên tục đại thắng, Từ huynh đệ trở về Côn Vân, cường thế quật khởi, một lần hành động đoạt lại Hoàng Long Linh Thành, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Cho dù ta không gấp, Huệ Lan cũng sẽ gấp.

Nam tử ngồi ở trung tâm như một công tử ca, con mắt như ngôi sao, sáng ngời thâm thúy, mặt như quan ngọc, tuấn nhã không mất khí khái hào hùng, một thân áo trắng nhìn qua rất ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng có một loại chính khí Trác Nhĩ Bất Quần.

– Phong ca, khiến ngươi khó xử rồi, nhưng ta muốn đến gặp ca ca rồi…

Một nữ tử lan tâm huệ chất ở bên tay phải, trong đôi mắt sáng chớp động lệ quang, nàng mặc một chiếc váy hoa dài, xinh đẹp như hoa sen mới nở, có vài phần nhanh nhẹn.

– Huệ Lan, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, cách nhau hơn mười năm, ta cũng bức thiết muốn gặp ca ca của ngươi, hắn là một trong mấy người ta cảm thấy kính phục nhất trong cuộc đời này.

Thanh niên tuấn nhã áo trắng thanh âm ôn hòa, vẻ mặt hiện lên thần sắc nhớ lại.

Bích sắc đai lâu thuyền, chở một chuyến mấy người, chậm rãi bay về phía Hoàng Long Linh Thành.

Sưu sưu sưu, bỗng nhiên, phía trước cuồng phong gào thét, đặc biệt lộng lẫy lập loè, tiếng xé gió xuyên thẳng qua mà đến, nương theo đó là vài cổ khí tức của đan đạo cường giả.