Chương 167: Lãnh Tinh Kiếm Quyết. (1)

Tiên Hà Phong Bạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Tiểu Thiến mắt hơi hồng hồng, dung nhan mỹ lệ, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Huyền.

Tiểu Huyền Tử, đây là tiểu danh Từ Huyền, lúc này nghe ra, vừa thân thiết gần gũi, lại vừa lạ lẫm xa xôi, lạ lẫm nhìn nàng:

– Nói đi.

– Muội muốn xác định một chuyện…

Dương Tiểu Thiến có chút ngập ngừng, định nói gì đó lại thôi. Đúng lúc này, trên Vọng Tiên Đài truyền đến một tiếng “bịch ầm” lớn, thanh sắc quang diễm bắn ra từ phong hỏa phiến va chạm với kiếm hà ngân sắc. Trong nháy mắt, một phiến kiếm khí tàn dư cùng hỏa diễm nổ tung, bắn ra bốn phía Vọng Tiên Đài.

Mười mấy người đứng xem xung quanh, tay chân luống cuống.

Sưu một tiếng, một đường thanh diễm gào thét, quét về phía hai người Từ Huyền đang nói chuyện.

Dương Tiểu Thiến đang trong trạng thái mơ màng, bỗng nhiên gặp phải tình huống này, sợ đến hoa dung thất sắc, không kịp đề phòng.

Phốc!

Từ Huyền vô thức giơ tay, đem đường thanh diễm pháp quang đó, trực tiếp bóp trong tay, giúp Dương Tiểu Thiến thoát qua một kiếp.

– Xin lỗi, liên lụy huynh.

Dương Tiểu Thiến áy náy nói.

Nhưng một khắc sau, nàng lại ngây người:

– Tay huynh…

Bàn tay bắt pháp diễm của Từ Huyền, bốc lên một làn khối xanh nhàn nhạt, nhưng đợi hắn xòe tay, da thịt đã lại bóng loáng như đồng, khôi phục lại vẻ trắng trẻo hồng hào ban đầu, không chút hư tổn!

– Tay huynh…

Dương Tiểu Thiến kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt nhìn Từ Huyền, đã có thêm vài tia không phải con người.

Một khắc trước đó, nàng còn tưởng Từ Huyền tay không bắt pháp diễm cứu mình bị thương, tâm sinh áy náy.

Nhưng khối thanh diễm đó trên tay Từ Huyền chỉ bốc lên mấy làn khói xanh, rồi hóa thành hư vô, màu sắc đỏ đồng trên lòng bàn tay, nhanh chóng thu liễm, khôi phục vẻ trắng trẻo hồng hào ban đầu, không chút hư tổn.

Đến bản thân Từ Huyền, trong mắt cũng lóe lên một tia kinh dị và bất ngờ, động tác lúc nãy, chỉ là hành vi vô thức.

Giờ này xem ra, thực lực của đồng đúc chi thể, cũng đã vượt qua dự liệu của hắn.

Trước mắt Từ Huyền chỉ mới vừa mở cánh cửa thể tu “đúc thể”, đạt đến cảnh giới đồng đúc chi thể sơ thành, phía sau còn có tiểu thành và đại thành hai cảnh giới, đến lúc đó nhục thể sẽ còn lên đến cấp độ cường hoành hơn nữa.

Thậm chí đồng đúc chi thể, chỉ là một cấp độ của giai đoạn đúc thể, phía sau còn có thể chất cường hoành hơn, trực tiếp đem thân thể tu luyện đến bất diệt kim thân trong truyền thuyết, con đường này có thể nói là xa xôi hơn bất cứ một con đường nào khác!

Chiến trường một phiến hỗn loạn, không ai để ý chi tiết Từ Huyền tay không bắt pháp diễm, khi chúng nhân hồi phục lại, phát hiện tình hình chiến đấu trên Vọng Tiên Đài, đã rất rõ ràng.

– Lạc Phong, ngươi thật khiến Nhiếp mỗ thất vọng, đến tư cách làm tảng đá ngáng chân ta cũng không có.

Nhiếp Hàn tay cầm pháo kiếm, thân hình anh vĩ cao ngất, sắc mặt lạnh lùng, trong ngữ khí có vài phần lãnh ngạo khinh thường.

Đối thủ của hắn Lạc Phong, thần sắc chật vật, pháp bào trên người đã có vài chỗ bị rách.

– Lạc sư huynh, tỉnh lại đi!

– Lạc sư huynh, không được thua hắn!

Đệ tử Phong Vũ Tiên Môn dưới thạch đài hò hét nói, thường ngày trong môn nhân duyên rất tốt, lúc này đang được rất nhiều người động viên.

Ánh mắt Lạc Phong quét qua đám đông, dừng lại trên khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh Từ Huyền, đột nhiên nghiến răng, chiến ý một lần nữa ngưng tụ trong mắt, pháp lực trên người tăng vọt, trung phẩm pháp khí “phong hỏa phiến” cuốn lên phong quyển và diễm lãng cường đại hơn, lại xông vào chiến đấu cùng Nhiếp Hàn.

– Ha ha ha…thế này nghe còn hợp lý! Tu vi ngươi thậm chí còn cao hơn ta, nhưng trong bản tính lại thiếu một chút tàn nhẫn và ý chí cường giả, cho nên mới không chịu nổi một đòn.

Nhiếp Hàn trong lúc nói chuyện, tay vẫn không chút lưu tình, pháp kiếm một lần nữa rời tay, chém vào hư không vài đường kiếm khí kinh như điện cung, công thế lăng lệ hơn trước vài phần.

Lạc Phong lại bị ép lùi, trên người có thêm vài vết thương mới, nhưng không kêu tiếng nào, ánh mắt vốn dĩ nhu hão, lóe lên vài phần ác liệt.

Dưới trạng thái này, cho dù hắn rơi xuống thế hạ phong, nhưng tinh thần chiến đấu bền bỉ vẫn khiến trận chiến trở nên đặc sắc, phấn chấn nhân tâm.

Từ Huyền không khỏi cảm khái, thực lực tu giả, trừ tu vi, pháp bảo, pháp quyết, còn có một thứ quan trọng hơn, đó chính là tâm thái và ý chí. Cường giả sở dĩ có thể trở thành cường giả, không phải vì những nguyên tố trước, mà còn vì họ có tâm thái và ý chí cường giả.

Lạc Phong thất bại trước Nhiếp Hàn, thua không phải tu vi pháp quyết, mà chính là nguyên tố phương diện này.

– Đúng rồi, lúc nãy không phải muội có chuyện muốn nói với ta sao?

Từ Huyền vừa quan sát trận đấu, vừa hỏi.

Dương Tiểu Thiến liếc nhìn Lạc Phong đang ra sức tử chiến trên thạch đài, ánh mắt vẫn rất mơ màng, đột nhiên lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt, dùng giọng nói lý nhí như tiếng muỗi kêu ôn nhu nói:

– Muội chỉ muốn biết… Trong lòng huynh lúc này, rốt cuộc còn có muội hay không?

Từ Huyền nghe xong, suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Hắn tuyệt đối không nghĩ, trong lúc Lạc Phong đang ra sức quyết chiến với Nhiếp Hàn, Dương Tiểu Thiến lại mơ màng đến mức đặt ra câu hỏi này. Nếu câu nói này để Lạc Phong biết, không biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào?

Khi câu hỏi ấy được đưa ra, đến Từ Huyền cũng có chút không hiểu Dương Tiểu Thiến.

Thời thiếu niên ngây thơ, Từ Huyền thiếu sành sỏi, lương thiện ngây ngô, cũng bướng bỉnh tự ti, đối với tiểu thư mỹ mạo thân phận cao quý trong thôn, đương nhiên cũng có vài phần hảo cảm thậm chí yêu mến. Cái này thậm chí là tâm thái của vô số thiếu niên cùng tuổi.

Nếu không có kí ức kiếp trước thức tỉnh, phần yêu thích ngây thơ này, có lẽ sẽ kéo dài đến tận hôm nay, thậm chí chôn giấu dưới đáy lòng, ảnh hưởng suốt đời.

Nhưng sau khi kí ức hai kiếp dung hợp, nhãn giới Từ Huyền đại tăng, tâm thái trưởng thành lão luyện, tuyệt đối không còn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bình thường, sản sinh hứng thú với loại nữ tử tâm thái như Dương Tiểu Thiến.

– Muội muốn biết đáp án… Huynh đừng gạt muội.

Con ngươi Dương Tiểu Thiến có chút rung rung.

Từ Huyền nội tâm cổ quái, không lẽ vị đại tiểu thư này, có ý tứ với mình? Hình như trong những ngày tháng trước đây, Dương Tiểu Thiến chẳng thèm đoái hoài đến mình, sự rụt rè cao quý ấy, gần như không thể chạm đến được.

Đương nhiên, bất luận Dương Tiểu Thiến lúc này đang ôm tâm trạng gì, Từ Huyền đều không muốn có quan hệ phức tạp với nàng.

– Trong lòng ta lúc này, chỉ có tín niệm vấn đỉnh đỉnh phong đại đạo, truy tìm hằng cổ tiên hà.

Sắc mặt Từ Huyền không chút gợn sóng, trình bày nhân sinh quan của mình.

Đáp án này, khiến Dương Tiểu Thiến hết sức hụt hẫng, cũng thoáng giật mình:

– Không lẽ ngay cả Du sư muội, trong lòng huynh cũng như vậy…

Từ Huyền gật gật đầu:

– Không sai, nhưng muội ấy không giống muội.

Dương Tiểu Thiến hơi nghiến răng, thực sự hoài nghi, không biết trái tim Từ Huyền có phải làm bằng thiết thạch hay không.

Khi hậu kì tân tú hai phái đang chiến đấu quyết liệt, Từ Huyền triệt để vạch ra một ranh giới với Dương Tiểu Thiến.